Diệp Thành bay ra khỏi cổ tinh trong màn đêm đầy sao.
Thần hải lạc ấn tinh không đồ, mục tiêu của hắn cực kỳ rõ ràng, đã vạch sẵn lộ trình từ trước.
Ba canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh có kích thước chừng Chu Tước Tinh, nhưng chẳng bao lâu hắn lại bay ra, vì sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá không tìm được người chuyển kiếp nào của Đại Sở trong cổ tinh này.
Tiếp tục lên đường đến cổ tinh thứ hai trong kế hoạch, suốt chặng đường này, hắn đã bay mất sáu canh giờ.
Lần này không khiến hắn phải nuối tiếc, tìm thấy hơn mười người chuyển kiếp, Chính Dương Tông có ba người, Nhân Hoàng có hai người, nhà họ Hùng của Nam Sở có một người, Tinh Nguyệt Cung và Đại Sở Hoàng Tộc mỗi nhà có bốn người.
Tiếp theo là cổ tinh thứ ba, có người chuyển kiếp nhưng họ lại đang có mâu thuẫn hơi nực cười.
Tiếp đó, trong rất nhiều cổ tinh của tinh vực rộng lớn này đều xuất hiện bóng dáng cô độc của Diệp Thành.
Hắn vẫn là một du khách, cả chặng đường đều phong trần, vừa đi vừa dừng, chưa bao giờ được thực sự nghỉ ngơi.
Cứ thế, một tháng lặng lẽ trôi qua.
Trong một tháng qua, hắn đã vào hầu hết các cổ tinh trong tinh vực này, tìm được gần mười nghìn người chuyển kiếp, nhưng không phải tất cả đều là người, có rất nhiều người chuyển kiếp thành linh thú, yêu thú và tiên thảo.
Cuộc hành trình này không hề suôn sẻ, lúc nào cũng có một hoặc hai thế lực rình rập, đụng độ là điều không thể tránh khỏi, chẳng hạn như Cô Lâu Vương Điện, không tỏ vẻ được còn bị Diệp Thành đánh bại toàn bộ, gây nên sóng gió không nhỏ, khiến cho thế lực tứ phương lại một lần nữa phải đi nghe ngóng.
Đáng tiếc là tuy tìm được nhiều người chuyển kiếp nhưng không có ai trong số họ là cực kỳ quen thuộc với hắn, người duy nhất tạm coi như thân thuộc là thần tướng dưới trướng Huyền Hoàng, hắn đã từng kề vai chiến đấu với ông.
Lại là một đêm sâu thẳm, Diệp Thành dừng lại trên tinh không, nheo mắt nhìn về phía xa.
Ở đó có một cổ tinh cực kỳ lớn, có thể so sánh với Tử Vi Tinh của Đại La Kiếm Tông.
Đó chính là cổ tinh của Cô Lâu Vương Điện, đúng như tên gọi Cô Lâu, bên ngoài cổ tinh thật sự có một cái đầu lâu hư ảo khổng lồ, đầu lâu to như vậy chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Diệp Thành tìm cả một tháng, đây là cổ tinh cuối cùng hắn chưa đặt chân tới, bởi hắn cố ý tới đây cuối cùng.
“Thánh chủ, hãy cẩn thận”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng nhắc nhở của người chuyển kiếp: “Cô Lâu Vương Điện không như những cổ tinh khác, bên trong có Chuẩn Thánh Vương trấn thủ, không dễ đụng đến đâu”.
“Ta biết rồi”, Diệp Thành cười nhạt, mặc áo choàng đen lên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, lần này hắn đến để tìm người, không phải để đánh nhau.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng hắn mới cất bước đi vào, lặng lẽ bay vào Cô Lâu Tinh như một tia thần quang.
Cô Lâu Tinh về đêm rất u ám, vừa mới đáp xuống, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, dường như không phải hắn đi vào cổ tinh mà là địa ngục cửu u, đến linh lực tinh thuần trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tanh cùng với oán niệm và ác niệm từ tiếng kêu gào của vong linh.
Diệp Thành không đến quá gần tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện, mà ẩn mình trong núi sâu rừng già.
Chu Thiên Diễn Hoá đã chuyển động, điều khiến hắn vừa vui mừng lại vừa phải nhíu mày là cổ tinh này có người chuyển kiếp, hơn nữa không phải một mà là hai, còn là một nam một nữ.
“Khó khăn rồi đây!”
Diệp Thành gãi đầu, lúc trước hắn mới diệt hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, nếu đây là tiền bối của người chuyển kiếp thì đúng là buồn cười, khi ấy hắn lại không để ý đến điều này.
“Ngượng thật!”
Diệp Thành lắc đầu rồi xoay người bước vào hư không mờ ảo, lại bay ra khỏi Cô Lâu Cổ Tinh.
Cô Lâu Vương Điện không phải thế lực nhỏ, không thể cứ thế ngốc nghếch xông vào, nơi đây có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ, bất cẩn một chút là sẽ bị đánh hội đồng ngay.
Vì vậy Diệp Thành cần một thân phận, một thân phận có thể ngông nghênh thoải mái đi vào Cô Lâu Vương Điện.
Hắn muốn dùng thân phận của hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân bị hắn giết lúc trước để trà trộn vào, nhưng như vậy lại là không suy nghĩ kỹ càng, ba người kia đã chết thì ngọc bài nguyên thần của họ trong Cô Lâu Vương Điện chắc chắn cũng đã vỡ, trong mắt Cô Lâu Vương Điện bọn họ thực sự đã chết.
Lần này nếu dùng thân phận của họ trà trộn vào, không dấy lên nghi ngờ mới lạ, chắc chắn sẽ bị bắt đi tra hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thành vẫn quyết định chọn phương án an toàn, chẳng qua là tốn nhiều thời gian hơn một chút mà thôi.
Sau khi ra khỏi Cô Lâu Cổ Tinh, hắn ẩn mình trong không gian hư vô, yên lặng chờ người ra vào Cô Lâu Cổ Tinh, chỉ cần đánh ngất chúng rồi dùng thân phận của chúng đi vào là được.
Không biết qua bao lâu mới thấy một lão già áo tím ngự kiếm bay đến từ tinh không xa xôi, cảnh giới tu vi không cao, chỉ là cảnh giới Hoàng đỉnh phong, trên áo đạo bào của ông ta có khắc hình đầu lâu.
Diệp Thành ném lão già áo tím vào không gian hư vô trong tinh không, lại gia trì thêm vài đạo phong ấn.
Còn hắn đã hoá thân thành ông ta, dù khí tức hay tu vi đều bắt chước y hệt, còn có Chu Thiên Diễn Hoá gia trì khiến mọi người đều bị lừa.
Làm xong hết những điều này, hắn lại quay người bay vào Cô Lâu Cổ Tinh.
Có thân phận mới đương nhiên hắn sẽ không còn lén lút nữa, thật sự là ngông nghênh bước vào tiên sơn Cô Lâu.