Tiên Võ Đế Vương

Chương 1927:  Lòng nghĩ vậy



Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Khi mọi người đang bàn tán thì động tĩnh trong tinh không lại càng lớn hơn, chỉ vì Cô Lâu Vương Điện dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân, Chuẩn Thánh khi đuổi giết Diệp Thành cũng đều điên cuồng phóng ra chiêu lớn. 

 Chỉ tiếc là đạo hạnh của họ không đủ, nói chính xác hơn là tốc độ của họ không thể sánh được với Diệp Thành, cho nên dù các loại thần thông đều là tuyệt sát đại thuật nhưng chẳng đòn nào đánh trúng Diệp Thành. 

 Diệp Thành nhanh như chớp, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn. 

 Khả năng chạy trốn của hắn quả thật không phải hạng vừa, dù là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng bị bỏ lại rất xa. 

 Không biết đến khi nào tinh không mới yên tĩnh trở lại, vì đuổi mãi đuổi mãi, chợt không thấy Diệp Thành đâu nữa. 

 “Mẹ kiếp!” 

 Tiếng gầm thét phẫn nộ của Chuẩn Thánh Vương lão tổ Cô Lâu Vương Điện làm rung chuyển tinh không, ông ta giống như một con ác ma nổi điên. 

 Nhục nhã, quá nhục nhã, bày ra thế trận lớn như vậy mà cũng không bắt được, điều nực cười nhất là đến giờ họ vẫn chưa biết đối phương là ai, muốn báo thù cũng chẳng biết phải đi tìm kẻ nào để báo thù. 

 Tu sĩ bốn phương đông như nêm cối, vừa nhìn vừa tặc lưỡi. 

 Đặc biệt là những lão bối tu sĩ, tu đạo đã trăm nghìn năm cũng chưa thấy Cô Lâu Vương Điện chịu nhục như vậy bao giờ. 

 Mà lúc này nhân vật chính của màn kịch lớn đã thắp hàng nghìn viên linh châu chiếu sáng hố đen không gian, cả vùng sáng với bán kính hàng nghìn trượng cực kỳ ấm áp trong hố đen. 

 Đến lúc này hắn mới đưa hai người chuyển kiếp một nam một nữ ra khỏi thần đỉnh. 

 Tuy được những người chuyển kiếp khác trong thần đỉnh liên tục truyền tinh khí cho, nhưng trạng thái của họ vẫn rất tệ, đến giờ vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt. 

 Diệp Thành vội vung tay, đặt hai người lên vai, truyền bản nguyên Thánh thể dồi dào vào cơ thể họ. 

 Hai người này được coi là người khá thân thuộc với Diệp Thành. 

 Người nam là điện chủ Tiêu Phong của phân điện thứ nhất Thiên Đình, từng có một kiếp là thần tướng thứ nhất dưới trướng Huyền Hoàng, dù năm xưa ở thời Huyền Hoàng hay khi Thiên Đình thống nhất Đại Sở thì ông đều có chiến công hiển hách. 

 Còn người nữ là cốc chủ của Vạn Hoa Cốc, muội muội ruột của Đao Hoàng, cô cô ruột của Bích Du: Phục Linh. 

 Diệp Thành vẫn luôn giữ tấm lòng kính nể với hai người, Tiêu Phong từ khi làm điện chủ chưa từng cởi áo giáp, tựa như một tướng quân, dưới chân tường thành Nam Sở, ông đã chết một cách vô cùng anh dũng. 

 Còn Phục Linh là một trong những nữ tiền bối mạnh nhất ở Đại Sở mà hắn từng thấy, muội muội ruột của Đao Hoàng, là người thông suốt mọi thuật, khi Thiên Ma xâm lược, bà đã chết trong vòng tay của lão già Gia Cát Vũ. 

 Bây giờ nhìn hai người khốn khổ thế này, lòng Diệp Thành vô cùng đau đớn, khi bị Cô Lâu Vương Điện đuổi giết, hắn không chỉ một lần kích động muốn quay về đòi lại công bằng cho họ. 

 Lòng nghĩ vậy, Diệp Thành tạm thời cất giấu ánh sáng lạnh lẽo, vung tay phất ra rất nhiều linh dược, truyền vào cơ thể hai người. 

 Cả hai bị thương quá nặng, dù hắn đã ra tay cũng không thể đánh thức họ khỏi trạng thái hôn mê ngay được. 

 Mãi đến ba canh giờ sau, hắn mời thu lại thần thông, đặt hai người lên vân đoàn. 

 Tiêu Phong và Phục Linh vẫn đang hôn mê, nhưng trạng thái đã được cải thiện, tâm mạch và nguyên thần đã được bản nguyên Thánh thể bảo vệ, hồi phục lại chỉ là vấn đề thời gian, chí ít không còn mối lo về tính mạng nữa. 

 Sau khi sắp xếp ổn thoả cho họ, Diệp Thành lấy nguyên thần của Thánh Nhân tóc đỏ của Cô Lâu Vương Điện ra. 

 Thánh Nhân tóc đỏ vừa được thả ra đã lập tức lùi lại một bước, vẻ mặt tái nhợt đầy khiếp sợ. 

 Mặc dù bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhưng ông ta nhìn thấy rất rõ, tu sĩ Chuẩn Thánh đeo mặt nạ này có sức chiến đấu cực kỳ bá đạo, cường hãn, có thể sánh ngang với Chuẩn Thánh Vương, chẳng trách ông ta lại thất bại thảm hại như thế, còn bị bắt sống, bởi vì đối phương có thực lực này. 

 Càng nghĩ càng sợ, ông ta dường như đã đoán được kết cục của mình, nguyên thần run rẩy liên tục lùi về phía sau. 

 Diệp Thành chế nhạo, từng bước tiến tới, hứng thú nhìn: “Ông… trốn thoát được không?” 

 “Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi không thù không oán”, không biết do quá hoảng sợ hay gì mà Thánh Nhân tóc đỏ lật đật lùi lại chợt thét gào gớm ghiếc. 

 Diệp Thành không quan tâm đến Thánh Nhân tóc đỏ hiện đang không thể tin được, mà hắn cũng chẳng thèm đáp lại, đặt tay lên đỉnh đầu ông ta, sử dụng thần thông thần hồn bá đạo. 

 Lập tức, tiếng thét chói tai của Thánh Nhân tóc đỏ vang lên trong hố đen, nguyên thần huyễn hoá ra cũng vặn vẹo méo mó. 

 Đến giờ phút này ông ta mới thực sự hiểu được thế nào là hối hận, hối hận không nên động đến sát thần Diệp Thành để gặp phải hoạ sát thân, hoá thành cát bụi trong hố đen này. 

 Chỉ là ông ta nào biết Diệp Thành vốn không phải đến tìm ông ta mà là tìm người chuyển kiếp, chỉ trách ông ta nhảy nhót quá vui vẻ, muốn chạy ra thể hiện bản thân nên mới bị hắn đưa đi như thế này.