Diệp Thành đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đang có mặt đều sửng sốt, sau đó đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào hắn.
Tất cả trưởng lão bao gồm cả Thánh chủ Thiên Linh đều nhìn Diệp Thành với vẻ hết sức kỳ lạ, ánh mắt dường như đang nói: Nhà ta có kết giới, ngươi vào kiểu gì vậy?
Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đứng lên, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thành, tỏ vẻ áy náy.
Nhìn thấy cảnh này, phía Thánh chủ Thiên Linh càng thêm khó hiểu, không biết họ có quan hệ gì.
Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Diệp Thành chắp tay hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến các vị tiền bối”.
“Diệp Thành?”, rất nhiều trưởng lão đều vuốt râu: “Cái tên này sao nghe quen thế?”
“Hắn là Diệp Thành?”, Thánh chủ Thiên Linh ngạc nhiên cất tiếng hỏi, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, ông chưa gặp Diệp Thành bao giờ nhưng từng nghe trưởng lão nói một người tên Diệp Thành đã cứu hai cô con gái của mình, còn giết hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, lúc trước ông bế quan không gặp được, bây giờ được thấy quả nhiên là tài năng xuất chúng.
“Hắn thật sự mạnh đến vậy ư?”, Thánh chủ Thiên Linh thầm nói trong lòng, vẫn không tin lời đồn lắm.
“Ta nhớ ra rồi, người cứu Thánh nữ nhà chúng ta cũng tên là Diệp Thành”, khi Thánh chủ Thiên Linh đang trầm ngâm suy nghĩ thì các trưởng lão khác đã đều vỗ trán: “Là người có tu vi Chuẩn Thánh mà giết được cả hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện đấy, nhưng ta nhớ lần trước đến hắn đeo mặt nạ cơ”.
“Không ngờ dưới lớp mặt nạ lại là một khuôn mặt đẹp trai thế này”.
“Lão phu còn tưởng là một ông lão mấy nghìn tuổi”.
“Lúc trước tiểu nữ gặp nạn, may nhờ tiểu hữu cứu giúp, ân tình này nhà Thiên Linh sẽ không bao giờ quên”, Thánh chủ Thiên Linh lên tiếng, nở nụ cười hiền lành bảo: “Sau này nếu gặp rắc rối gì, tiểu bối hãy cứ lên tiếng”.
“Thật trùng hợp, vãn bối đang gặp rắc rối muốn nhờ nhà Thiên Linh giúp một chút đây”, Diệp Thành cười nói.
“Tiểu hữu cứ nói”.
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vãn bối muốn nhờ nhà Thiên Linh xuất quân tới Dương Trần Tinh cứu người thôi”.
“Lại là Dương Trần Tinh”, các trưởng lão có mặt đều ngẩn ra, nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, thế này là ‘giúp một chút’ hả? Đây là chiến tranh đấy, sao đến miệng ngươi lại như trò đùa trẻ con vậy?
Thánh chủ Thiên Linh cau mày: “Dám hỏi tiểu hữu Diệp Thành có quan hệ gì với Dương Trần Tinh vậy?”
“Đó là cổ tinh của gia tộc vãn bối”, Diệp Thành lười giải thích bèn bịa bừa một lý do.
“Không ngờ Dương Trần Tinh lại có con cháu xuất sắc thế này, thật sự khiến ta rất bất ngờ”.
“Lúc trước tiền bối đã đồng ý giúp vãn bối rồi đấy nhé”, Diệp Thành ngoáy tai, không nghe những lời nói nhảm vô ích của Thánh chủ Thiên Linh, hắn vẫn chưa quên mục đích tới đây của mình là điều động quân cứu viện.
“Tiểu hữu, chuyện này nhà Thiên Linh ta không giúp được rồi”, Thánh chủ Thiên Linh hơi áy náy lắc đầu: “Ta phải chịu trách nhiệm với người của gia tộc mình, khai chiến với Cô Lâu Vương Điện chắc chắn sẽ thương vong vô số”.
“Phụ thân, người không được nói lời không giữ lời”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh đều lên tiếng.
“Chiến tranh không phải trò đùa”.
“Vãn bối cũng biết là tiền bối lo lắng”, không đợi Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng lần nữa, Diệp Thành đã lại cất lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhưng tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện chẳng phải là một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao? Không có Cô Lâu Vương Điện rình rập ở ngoài, vãn bối nghĩ nhà Thiên Linh sẽ an toàn hơn nhiều”.
“Tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện?”, lời này của Diệp Thành khiến lòng những người đang có mặt đều run lên, đó là tồn tại thế nào? Kẻ mạnh như mây, lại có Chuẩn Thánh Vương trấn toạ, ngươi muốn diệt là diệt được sao?
“Tiểu hữu, ước mơ thì đẹp nhưng thực tế tàn khốc, nhà Thiên Linh ta không tiêu diệt nổi Cô Lâu Vương Điện”, Thánh chủ Thiên Linh mỉm cười: “Cho dù có thể tiêu diệt thì nhà Thiên Linh ta cũng chẳng còn lại mấy người, kết cục ấy so với Cô Lâu Vương Điện cũng không hơn là bao, mất nhiều hơn được”.
“Có lý”, một trưởng lão suy tư phân tích: “Không nói đâu xa, chỉ riêng lão tổ của Cô Lâu Vương Điện đã khó giải quyết lắm rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bị ông ta ghi thù không phải chuyện tốt”.
“Nếu vãn bối có thể tiêu diệt được Cô Lâu Vương Điện Lão Tổ thì sao?”, Diệp Thành khẽ cười nhìn các lão bối.
Thiên Linh Lão Tổ cười hiền hoà, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời này không?”
“Đương nhiên là hài lòng”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười nhưng lại hơi nhíu mày nhìn nguyên thần của Thiên Linh Lão Tổ, trên đó có một làn khí màu đen đang không ngừng ăn mòn sinh khí của ông ta.
“Thứ gì vậy nhỉ?”, Diệp Thành tới gần hơn chút nữa, nheo mắt quan sát, lúc này mới nhìn rõ làn khí màu đen ấy là thứ gì, không ngờ lại là một sợi tóc, nhưng nó cực kỳ quái dị, xung quanh có khí tức huỷ diệt đáng sợ, nếu không phải Thiên Linh Lão Tổ tu vi cao thâm thì đã bị nó nuốt chửng lâu rồi.
“Hẳn là Thiên Linh Lão Tổ đã đi vào cổ mộ”, Diệp Thành sờ cằm lẩm bẩm: “Hơn nữa còn phạm phải tồn tại đáng sợ, ừm, sợi tóc đó có lẽ là của chủ nhân cổ mộ quấn lấy ông ấy”.