Tiên Võ Đế Vương

Chương 1944:  Cho tới giờ



A...! 

 Tinh không vẫn không hề yên bình, lúc này chỉ toàn là tiếng của lão già mặc hắc bào, nhưng hiện giờ lão ta không gằn lên phẫn nộ nữa mà là kêu la thảm thiết, quả đúng là Thánh Nhân, tiếng kêu la cũng vô cùng bá đạo. 

 Ông ta là Thánh Nhân, điều đó là thật, bị đánh cả chặng đường không phân biệt được phương hướng. 

 Cho tới lúc này ông ta mới thật sự biết được sức mạnh của Diệp Thành, đâu chỉ là khủng khiếp, rõ ràng là yêu nghiệt, còn kinh người hơn cả nữ tử áo xanh, vả lại huyết mạch của hắn bá đạo khiến ông ta phải run sợ. 

 Đường đường là Thánh Nhân, nhưng ông ta lại quay người bỏ chạy, có đánh tiếp thì chắc chắn sẽ biến thành tàn tro. 

 Có điều, ông ta dù có muốn chạy cũng không nổi, đường xuống hoàng tuyền vẫn rất rộng rãi, so về tốc độ bỏ chạy thì ông ta còn kém Diệp Thành xa, vừa chạy chưa được bao xa đã bị Diệp Thành đuổi kịp, và cảnh tượng tanh máu xuất hiện. 

 Tinh không rung chuyển nhanh chóng trở về trạng thái yên bình. 

 Lão già mặc hắc bào bị tiêu diệt, cho tới chết vẫn vô cùng ấm ức, ông ta không ngờ lại bị một tu sĩ Chuẩn Thánh giết chết chóng vánh đến vậy, nếu biết trước từ sớm thì ông ta sẽ không chạy ra ngoài ra vẻ làm gì. 

 Dưới sự chứng kiến của nữ tử áo xanh, thanh niên tóc tím và Kì Vương, Diệp Thành đã trở lại, bộ pháp vững chãi, sát khí ngút trời, trong tay còn cầm theo thể xác của lão già hắc bào. 

 Cơ thể Thánh Nhân là thứ tốt, luyện thành Âm Minh Tử Tướng làm hộ vệ cho người chuyển kiếp là lựa chọn không tồi, cả chặng đường hắn đều làm vậy, trước khi đi luôn để lại gì đó đảm bảo cho người chuyển kiếp. 

 Nữ tử áo xanh và tên thanh niên tóc tím lần lượt tiến lên trước chắp tay hành lễ, “đa tạ đạo hữu tương trợ”. 

 “Ta rất muốn biết hai người có mối quan hệ gì?”, Diệp Thành vừa cất cơ thể của lão già áo đen đi vừa mỉm cười nhìn nữ tử áo xanh và tên thanh niên tóc tím: “Đừng nói với ta là đôi tình nhân nhé?” 

 “Tiền...tiền bối nói gì thế chứ”, tên thanh niên tóc tím ho hắng, “cô ấy là cô cô của vãn bối”. 

 “Cả chặng đường, vai vế đều đi xuống, lần này cuối cùng cũng đi lên rồi”, Diệp Thành nói với giọng ý tứ. 

 Câu nói này của hắn khiến nữ tử áo xanh và tên thanh niên tóc tím tỏ ra khó hiểu, bọn họ không biết Diệp Thành ý nói gì. 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích về vấn đề vai vế, chỉ tĩnh lặng nhìn nữ tử áo xanh. 

 Nhìn mãi, nhìn mãi, sắc mặt hắn tỏ ra bất ngờ như nhớ lại chuyện trước kia: Đó là một tiểu viên của nhà nông rất đỗi bình thường, cô ôm lấy Diệp Tinh Thần người đẫm máu, si mê ngây dại, liên tục nói lời từ biệt thê lương.... huynh đã đồng ý ở với ta tới bạc đầu răng nong. 

 Cô ấy chính là người chuyển kiếp của Đại Sở, Tinh Nhi chuyển kiếp, kiếp trước là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung, thê tử của của Diệp Tinh Thần. 

 Có điều, thượng đế lại không nhân từ, cho bọn họ thành thân nhưng buổi thành thân lại thành tang lễ, Diệp Tinh Thần bị Chu Tiên Kiếm trảm diệt, còn cô vì quá đau đớn nên ôm hắn dưới gốc cây đào mà hoá thành làn khói đen. 

 Cho tới giờ Diệp Thành vẫn còn nhớ như in cảnh tượng dẫn Diệp Tinh Thần tới Tinh Nguyệt Cung, hắn cũng nhớ cảnh tượng thê lương đó, bọn họ muốn làm người phàm, nhưng lại viết nên chuyện tình đầy thê lương. 

 Trong lúc này, Diệp Thành giơ tay, đầu ngón tay có một đạo tiên quang vờn quanh, đó là tiên quang hồi tỉnh kí ức. 

 Thế nhưng hắn còn chưa tế ra bí thuật đánh thức kí ức tiền kiếp thì tay đã lại hạ xuống. 

 Hắn không chắc một người như Diệp Tinh Thần có thể chuyển kiếp, hắn cần chứng minh, nếu có thể luân hồi thì hắn đương nhiên sẽ giải kí ức tiền kiếp cho cô nhưng nếu như Diệp Tinh Thần không thể luân hồi thì việc giải kí ức tiền kiếp cho cô lại chính là cách mở ra mọi kí ức đau buồn. 

 Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định tạm thời từ bỏ suy nghĩ này, hắn không muốn chuyện đau lòng lặp lại. 

 Bầu không khí lúc này có phần gượng gạo, Diệp Thành không nói gì mà chỉ nhìn Thánh Nữ Tinh Nguyệt. 

 Thánh Nữ bị nhìn như vậy nên cảm thấy mất tự nhiên, cô là Chuẩn Thánh, vả lại không phải là Chuẩn Thánh bình thường, huyết mạch bá đạo đáng tự hào, cô chưa bao giờ bị một nam tu sĩ nào nhìn như vậy. 

 Có điều, không biết vì sao cô lại có một cảm giác kì lạ đó là người thanh niên trước mặt này cô đã từng gặp ở đâu đó. 

 Ở bên, tên thanh niên tóc tím đã vài lần định nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. 

 Kì Vương là thẳng thắn nhất, nó dùng mũi chân đạp đạp Diệp Thành, “còn nhìn, nhìn cho mắt lồi ra, không phải ngươi thích cô nương nhà ngươi ta rồi chứ, thích thì nói ra, ta đây làm cầu nối cho”. 

 “Cút”, Diệp Thành mắng chửi, hắn lại lần nữa giơ tay lên, một tay đặt vào vai thánh nữ Tinh Nguyệt, một tay đặt lên vai tên thanh niên tóc tím, đẩy tinh nguyên vào trị thương cho bọn họ. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể ?”, cảm nhận được tinh nguyên dồi dào của Diệp Thành, thánh nữ Tinh Nguyệt bất giác cau mày, lúc này cô mới nhận ra Diệp Thành mang huyết mạch gì, đến cả huyết mạch của cô cũng bị áp chế, cũng chẳng trách mà hắn lại có khả năng trảm diệt Thánh Nhân. 

 Thấy thánh nữ Tinh Nguyệt bất ngờ như vậy, Diệp Thành chỉ mỉm cười, huyết mạch huyền linh và huyết mạch thánh thể đều rất mạnh, sự kết hợp của hai huyết mạch này tạo ra Đại Đế Tiên Vũ ở thời Vạn Cổ. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới thu tay về, còn vết thương của thánh nữ Tinh Nguyệt và tên thanh niên tóc tím đã không đáng lo ngại nữa, tinh nguyên thánh thể còn tốt hơn cả thần dược, bản lĩnh trị thương của Diệp Thành quả hơn người.