Tiên Võ Đế Vương

Chương 1950: Còn vì sao nữa



“Làm gì không biết!” 

 Diệp Thành lẩm bẩm, tốc độ bỗng chốc tăng nhanh, thân hình như tiên mang, thoáng chốc đã bay vào không gian hư vô. 

 Đến khi tới gần hơn hắn mới phát hiện người của gia tộc Ngự Linh đang bắn phá sơn cốc, mà sơn cốc đã được một tầng kết giới bao phủ, kết giới đó cực kỳ phi phàm, có bí pháp Chu Thiên xoay chuyển thế kia, chắc chắn là kiệt tác của Chu Dịch. 

 Đã là kết giới do Chu Dịch tạo ra thì đương nhiên không đơn giản, sự thật cũng là như vậy, kết giới cực kỳ kiên cố. 

 Diệp Thành đến nơi, chạy vào sơn cốc mà không bị ai phát hiện, hiện thân trong rừng trúc. 

 Thấy Diệp Thành trở về, gần một nghìn người chuyển kiếp đều hành lễ, nước mắt đảo quanh, khóc không thành tiếng, khi Diệp Thành đi, họ vẫn đang trong quá trình đánh thức ký ức, bây giờ được gặp lại hắn, sao có thể không kích động cho được? 

 Diệp Thành cười khẽ với mọi người, tiếp tục ra tay, lại thêm rất nhiều cấm chế vào Chu Thiên kết giới của Chu Dịch, đề phòng kẻ mạnh của nhà Ngự Linh bên ngoài sơn cốc bất ngờ tấn công. 

 Làm xong những điều này, Diệp Thành mới hồ nghi nhìn mọi người: “Sao kẻ mạnh nhà Ngự Linh lại bao vây tấn công nơi này?” 

 “Còn vì sao nữa, vì người của Đại Sở đẹp chứ sao!”, Hoàng Đạo Công ngoáy tai: “Chúng ta đang ngủ ngon thì đám oắt đó tới, một lời không hợp là hành động ngay”. 

 “Không hiểu”, Diệp Thành chẳng hiểu ra làm sao. 

 “Nhìn thấy tên nhãi áo trắng ngoài kia không?”, Hoàng Đạo Công chỉ vào thanh niên áo trắng bên ngoài sơn cốc: “Hắn là tam công tử của nhà Ngự Linh, phải lòng Mộ Dung Vân Hoàng của chúng ta”. 

 “Thì ra là vậy!”, Diệp Thành nhìn ra ngoài sơn cốc, sau đó lại nhìn nữ tử áo xanh bên cạnh Hoàng Đạo Công, cô chính là Mộ Dung Vân Hoàng, kiếp trước là trưởng lão của Quảng Hàn Cung. 

 “Sự thật chứng minh, nữ tử của Quảng Hàn Cung đi đến đâu cũng được mọi người yêu thích”, Hoàng Đạo Công nói đầy ẩn ý: “Chuyện nổi giận vì hồng nhan, lão Hoàng đây thấy nhiều rồi”. 

 “Hoàng đạo hữu đừng đùa nữa”, Mộ Dung Vân Hoàng khẽ nói. 

 “Ta… Ta cũng chỉ nói lại sự thật thôi”, Hoàng Đạo Công ho khan, khi cảm nhận được bên cạnh hơi lạnh thì vô thức nhích sang một bên, nhìn dáng vẻ sợ hãi này chắc kiếp trước đã bị Mộ Dung Vân Hoàng đánh không ít, đến nỗi luân hồi rồi cũng không thoát được cái bóng đó. 

 “Nàng điên rồi, tạo phản rồi, lại còn dám đánh ta nữa, ra đây ngay, nếu không nàng sẽ biết tay ta”, khi mấy người trò chuyện thì tam công tử của nhà Ngự Linh ngoài sơn cốc đã cầm bổng chuỳ chửi mắng vui vẻ, phải nói rằng trông hắn ta cũng đàng hoàng, đứng đắn, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy rất hài hước. 

 “Ta nói này đạo hữu, không có ai như ngươi đâu!”, Diệp Thành lên tiếng, hứng khởi nhìn tam công tử nhà Ngự Linh: “Thích thì thích, nhưng ngang nhiên cướp thế này thì hơi quá đấy”. 

 “Ngươi là ai!”, tam công tử nhà Ngự Linh mắng to. 

 “Ta là đại biểu ca của cô ấy, có chuyện gì thì nói với ta”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Nói trước rồi đấy, đừng hù doạ ta, tính ta cũng chẳng tốt lắm đâu, người của nhà chúng ta cũng rất hung hãn”. 

 “Ha, ta bực rồi, đánh cho ta”, tam công tử nhà Ngự Linh nổi nóng, hạ lệnh tiếp tục tấn công. 

 “Đã nói người nhà ta hung hãn rồi mà vẫn làm tới”, Diệp Thành cũng bực mình, xắn tay áo vác gậy rang sói cỡ lớn, chuẩn bị sẵn sàng xông ra đánh tên kia bất cứ lúc nào. 

 “Thánh… Thánh chủ, ra… ra tay nhẹ một chút”, trước khi Diệp Thành lao ra, Mộ Dung Vân Hoàng đã vội lên tiếng. 

 Một câu nói, không chỉ Diệp Thành, Hoàng Đạo Công và những người chuyển kiếp, dù Chu Dịch luôn bình thản cũng phải sửng sốt, sau chừng một hai giây, họ đồng loạt quay ra nhìn Mộ Dung Vân Hoàng. 

 Vẻ mặt mọi người nhìn Mộ Dung Vân Hoàng đều kỳ lạ, không phải cô thích tiểu tử đó đấy chứ? 

 Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mộ Dung Vân Hoàng cười ngượng ngùng: “Ta… Ta là vợ chưa cưới của hắn”. 

 “Lão phu bấm đốt thấy hơi khó hiểu”, Hoàng Đạo Công nói với vẻ nghiêm túc. 


 Lại nhìn tới người đá hắn ta, đó là một nữ tử áo xanh duyên dáng yêu kiều, nhìn kỹ thì chẳng phải chính là Thánh nữ Tinh Nguyệt sao? Xét về vai vế gia tộc, cô còn là cô cô của tam công tử nhà Ngự Linh. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, tam công tử nhà Ngự Linh bò dậy, thấy đôi mắt đẹp của Thánh nữ Tinh Nguyệt bắn ra lửa giận, hắn ta lập tức thành thật: “Cô cô à, chuyện này không thể trách con được, là cô ấy đánh con trước”. 

 “Đánh ngươi cũng là ngươi đáng đời”, Thánh nữ Tinh Nguyệt hung dữ lườm tam công tử nhà Ngự Linh, tức không có chỗ trút: “Chuyện của hai đôi uyên ương trẻ mà lại điều cả đại quân tu sĩ tới, ngươi cũng hay thật đấy”. 

 “Ta chỉ định doạ cô ấy thôi”, lão tam nhà Ngự Linh ho khan: “Nếu không khi về cô ấy lại đánh ta”.