“Khi nào về ta sẽ tính sổ với ngươi sau”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mắng rồi bước vào sơn cốc yên tĩnh, Chu Thiên kết giới chẳng làm gì được cô, kẻ mạnh nhà Ngự Linh thấy vậy đều sững sờ.
Sau khi Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi, cao thủ nhà Ngự Linh đều nhìn tam công tử nhà mình, nhất là Thánh Nhân, khuôn mặt già nua tối sầm cả lại, họ chỉ biết tới đánh nhau chứ không ngờ đối phương lại là vợ chưa cưới của nhà Ngự Linh, nếu Thánh nữ Tinh Nguyệt không tới thì bọn họ vẫn còn chưa biết.
Vì thế một nhóm lão bối đều tụ tập lại đây, vây quanh tên này kín kẽ không một chỗ hở.
Cảnh tượng tiếp theo không được hài hoà cho lắm.
Không hổ là tam công tử của nhà Ngự Linh? Thân phận tôn quý, đến tiếng hét cũng rất ngang ngược, bá đạo.
Trong sơn cốc, Thánh nữ Tinh Nguyệt đã đặt chân tới nơi sâu, tìm được Mộ Dung Vân Hoàng, trong nụ cười có ý xin lỗi: “Tuyết Linh à, không làm con sợ chứ? Khi nào về gia tộc, cô cô trút giận giúp con”.
Mộ Dung Vân Hoàng mỉm cười nhưng nụ cười không tự nhiên, kiếp trước cô hơn một nghìn tuổi, kiếp này lại có một cô cô hơn hai trăm tuổi, đúng là rất ngượng ngùng, còn ngại chẳng gọi được một tiếng ‘cô cô’.
Hiển nhiên là Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn mang dung mạo của kiếp trước, cô không nhận ra, chỉ trách lãnh thổ Đại Sở quá rộng lớn, đều là đồng hương nhưng không phải ai cũng đã rừng gặp nhau.
Cô không nhận ra không có nghĩa là những người chuyển kiếp đang có mặt cũng không nhận ra, vẻ mặt mọi người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đều hơi lạ, nhất là người chuyển kiếp của Tinh Nguyệt Cung, họ nhìn đến ngơ ngác.
“Ta nói này, ngươi không thấy cô ấy khá quen à?”, Hoàng Đạo Công chọc Diệp Thành đang đứng bên cạnh.
“Xem ra tiền bối đã từng gặp Thánh nữ Tinh Nguyệt”, Diệp Thành nhún vai: “Cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng vì thân phận đặc biệt nên ta vẫn chưa mở phong ấn kiếp trước cho cô ấy”.
“Vai vế hơi loạn rồi đây”.
“Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.
“Hế?”, khi hai người đang truyền âm trò chuyện thì bên cạnh vang lên một tiếng ngạc nhiên, Thánh nữ Tinh Nguyệt nhận ra Diệp Thành, lúc trước cô chỉ lo đi tìm Mộ Dung Vân Hoàng, không biết ở đây còn có ân nhân cứu mạng của mình.
“Ngự Linh đạo hữu, lâu rồi không gặp!”, Diệp Thành cười nhẹ.
“Thứ cho vãn bối vụng về, không phát hiện ân nhân cũng đang ở đây”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lập tức hành lễ, còn tự xưng là vãn bối, người có thể giết được Thánh Nhân cái thế chắc cũng là một lão tiền bối ẩn thế.
“Vốn không định giải trừ phong ấn cho cô nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa, lần này đi không biết năm nào mới quay lại, thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành nói xong giơ bàn tay lên.
Thánh nữ Tinh Nguyệt không hiểu gì, còn chưa phản ứng lại thì một luồng tiên quang đã bay vào đầu mày của mình.
Thấy thế, vẻ mặt những người có mặt đều trở nên phấn khích, lúc trước họ còn thắc mắc không biết Thánh nữ Tinh Nguyệt có phải người chuyển kiếp không, bây giờ đã có câu trả lời, họ không nhận nhầm, cô cũng là người cùng quê với mình.
Vẻ mặt Mộ Dung Vân Hoàng là thú vị nhất, nếu xét vai vế ở Đại Sở kiếp trước, vai vế của cô còn cao hơn Tinh Nguyệt cung chủ một bậc, không ngờ sau khi chuyển kiếp, vai vế lại giảm những mấy bậc.
Khi mọi người còn đang kích động thì Diệp Thành đã lại liên tục vung tay, đưa những người chuyển kiếp đang phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí ra, gần mười nghìn người, tất cả đều đã có lại ký ức kiếp trước.
Bầu không khí trong rừng trúc lập tức sôi động hẳn lên.
Luân hồi kiếp trước kiếp này, hai trăm năm trôi qua, những người đồng hương gặp lại, tâm trạng này thế nào có thể tưởng tượng được, trước khi tỉnh mộng họ còn ở dưới chân tường thành Nam Sở, bảo vệ quê hương của mình.
Thánh nữ Tinh Nguyệt tỉnh lại, vẻ mặt bàng hoàng, hai mắt rưng rưng như thể đang mơ.
Diệp Thành khẽ mỉm cười, hoá rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho cô, cô và Diệp Tinh Thần đã chết trước khi Thiên Ma xâm lược, những chuyện sau đó cô đều không biết, không biết Đại Sở xảy ra nhiều chuyện đau thương đến vậy, cũng chẳng dám tin thế gian này còn có luân hồi.
Nhưng dù vậy cô vẫn bật khóc, mông lung nhìn Diệp Thành, Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành, hai người họ giống nhau như đúc, nhìn Diệp Thành như đang nhìn Diệp Tinh Thần.
Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đến giờ hắn cũng không biết Diệp Tinh Thần có thể luân hồi hay không, chỉ vì thân phận của Diệp Tinh Thần quá đặc biệt, đã từng là đạo thân của hắn, sau này mới lấy lại tự do.
Đến một lúc nào đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười thê lương như năm đó, tin chắc rằng Diệp Tinh Thần đã chuyển kiếp, dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu thì cũng là có khả năng khi đối mặt với tuyệt vọng.
“Ta sắp phải lên đường rồi, người chuyển kiếp của Đại Sở ở lại Ngự Linh Tinh trước đã”, Diệp Thành nở nụ cười: “Cô cũng là người của Đại Sở, hy vọng cô có thể bảo vệ sự an toàn cho họ, một năm nào đó cùng về quê hương”.
“Vậy Thánh chủ theo ta về đi, nhà Ngự Linh có tinh không vực đài”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.
Mà tam công tử lúc này đã bị đánh phát khóc, nhóm lão bối kia ra tay không hề biết nặng nhẹ.
“Ra rồi!”
Không biết là ai nói lên câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.
Khi nhìn thấy hơn mười nghìn người đông đúc, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ một sơn cốc nho nhỏ mà lại ẩn giấu nhiều người đến thế, chẳng trách họ bắn phá lâu như vậy cũng không phá được Chu Thiên kết giới.