Tiên Võ Đế Vương

Chương 340



“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì chứ?”, cho tới bây giờ Tả Khâu Minh mới bắt đầu quan sát Diệp Thành, hắn không khỏi kinh ngạc, một tên tu vi Ngưng Khí mà có thể đấu chọi với hắn lâu như vậy, đây quả là kỳ tích.

“Chẳng trách mà hắn có thể lật tung cả ngoại môn lên”.

“Thực lực như vậy cho nên đệ tử ngoại môn rất khó có thể đánh thắng hắn”.

“Xem ra lời đồn quả không sai, tên Diệp Thành này quả nhiên có thực lực”.

Tả Khâu Minh thầm nhủ, khi nghe thấy những chiến tích của Diệp Thành ở ngoại môn, hắn vẫn không tin, nhưng khi giao đấu thực tế với Diệp Thành hắn mới phát hiện ra tên đệ tử thực tập này quả là một tên yêu nghiệt.

“Tả sư huynh, muốn đại chiến với đệ thì huynh còn kém lắm, huynh sẽ thua rất thảm đấy”, chỉ một giây phút phân tâm của Tả Khâu Minh đã khiến Diệp Thành tóm được cơ hội sát phạt tới trước mặt hắn.

Gừ!

Gừ!

Ngay sau đó, tiếng gầm của thú vang lên. Diệp Thành lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Vả lại mỗi lần Diệp Thành thi triển thú tâm nộ đều xuất hiện hư ảnh của thú, trông hết sức huyền diệu.

Lần đầu tiên giao đấu với Diệp Thành ở cự ly gần khiến Tả Khâu Minh rối chân rối tay, bị Diệp Thành đánh liên tiếp lùi về sau.

A…!

Tiếng gào thét vang lên, Tả Khâu Minh chịu một chưởng của Diệp Thành, sau đó giữ khoảng cách với Diệp Thành, trong lúc lùi về sau, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn.



Đột nhiên, phía sau hắn có tiếng vút vút của kiếm vang lên, rồi dần dần, từng đạo kiếm ảnh hư ảo huyễn hoá ra rất dày đặc, số lượng nhiều đến mức khiến người ta nhìn mà sởn da gà, kể cả là Diệp Thành thấy vậy cũng không khỏi kiêng dè.

“Phi lưu kiếm trận”, sau tiếng hét của Tả Khâu Minh, kiếm ảnh rợp trời kia bay về phía Diệp Thành.

“Thiên Canh Kiếm Trận”, Diệp Thành cũng thi triển kiếm trận của mình.

Keng!

Keng!

Kiếm và kiếm va vào nhau tạo thành đốm lửa, phát ra âm thanh chói tai, cả hai kiếm trận đều hết sức lợi hại, duy chỉ có điểm khác biệt là kiếm trận của Tả Khâu Minh là tấn công còn của Diệp Thành là phòng ngự.

“Đến lượt ta rồi”, sau tiếng hét của Diệp Thành, kiếm Xích Tiêu chỉ vào Tả Khâu Minh, Thiên Canh Kiếm Trận phòng ngự đột nhiên chuyển thành thế trận tấn công.

Tả Khâu Minh đã có sự chuẩn bị từ trước, kiếm trận của hắn cũng thay đổi từ tấn công sang phòng ngự.

Sau một hồi giao đấu mà chưa thu được gì về, Tả Khâu Minh cũng dần mất đi nhẫn nại, hắn sử dụng binh khí bản mệnh của mình.

Vù!

Trong hư không, gương linh của Tả Khâu Minh bay lên trời, phát ra ánh sáng chói loá, chiếu sáng cảnh đêm u tối.

“Trấn áp cho ta”, Tả Khâu Minh lạnh giọng hét lên, gương linh cứ thế rung lên, ánh sáng chói loá khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.