Tiên Võ Đế Vương

Chương 345



Nhưng cảnh tượng hiện giờ thì bọn họ lại giống là vật bị săn hơn, bị người ta đánh ngất, chôn dưới đất, bao nhiêu bảo bối cũng bị cướp sạch trơn, đến cả y phục cũng chỉ còn lại duy nhất một chiếc trên người, hơn cả là còn mất mặt trước quá nhiều người như vậy, thử hỏi, kiếp này còn có thể có việc nào xấu hổ mất mặt hơn việc này nữa không?

“Mau mặc lên”, lúc này, đến cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải ngượng thay cho bọn họ, ông phất tay lấy ra từng bộ áo quần rồi cho bay xuống trước mặt tất cả mọi người.

Đám người vội vàng nhặt y phục nên, lúc này ai mà còn nghĩ được thêm gì khác chứ. Sau khi mặc đồ xong xuôi, tất cả mọi cặp mắt đều hướng về phía Diệp Thành đang nép sau Sở Huyên, tên nào tên nấy nghiến răng ken két: “Diệp Thành, ngươi cứ đợi đấy cho ta, rồi ngày nào đó ngươi sẽ chết rất khó coi”.

“Ông đây không sợ đâu”, Diệp Thành nép sau Sở Huyên, chỉ để lộ ra nửa cái đầu cũng hét lại.

“Đủ rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân lớn giọng ngăn cảnh tượng hỗn loạn này lại.

“Tả Khâu Minh đâu?”, Đạo Huyền Chân Nhân đảo mắt một lượt rồi nhìn sang Khổng Tào và Giang Dương.

“Vẫn…vẫn còn trong rừng hoang ạ”.

Thấy sắc mặt cả hai tên không bình thường, Đạo Huyền Chân Nhân lập tức liếc mắt sang đệ tử nội môn ở hai bên, cả hai tên đệ tử hiểu ý, lần lượt đi vào rừng hoang tìm Tả Khâu Minh.

Chẳng mấy chốc, cả hai khiêng một người máu me đầm đìa ra ngoài.

“Ôi…ôi trời”, thấy Tả Khâu Minh gần như tàn phế, Hùng Nhị và Tạ Vân kinh ngạc rít lên.

“Ra tay cũng thật là tàn độc”.

“Tên này cũng bị Diệp Thành đánh sao? Có cần phải khủng khiếp vậy không chứ?”, thấy cảnh tượng đẫm máu này, tất cả đều đứng ngồi không yên, nhất loạt hướng ánh mắt sang phía Diệp Thành.



Còn Diệp Thành lúc này, vì bị quá nhiều ánh mắt săm soi nên không khỏi ho hắng, lắc đầu nhìn vào hư không.

“Trưởng lão, Diệp Thành dùng thủ đoạn hạ đẳng đệ hại chúng con”, nhóm người phía Khổng Tào phẫn nộ, quỳ phịch xuống đất: “Tả Khâu Minh sư huynh nhất định bị trọng thương rồi, xin trưởng lão làm chứng cho chúng con”.

Ồ?

Nghe vậy, Đạo Huyền Chân Nhân lại nổi hứng, quay sang nhìn Diệp Thành, cười nói: “Tiểu tử, nói cho ta biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì vậy?”

“Đạn khói, đạn địa lôi, thạch khôi phấn, mê hương, châm độc, tiên thừng…”, Diệp Thành thật thà kể ra một mạch mấy chục loại khiến tất cả mọi người nghe mà không khỏi sững sờ, các trưởng lão trong nội môn quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy ý tứ: “Tiểu tử, đúng là có tác phong giống ta năm xưa”.

“Tiểu tử, ngươi chuẩn bị cũng chu đáo đấy”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân nhếch miệng.

“Trưởng lão minh xét, là bọn họ vây đánh con trước ạ”, Diệp Thành vội nói: “Đệ tử vì bảo vệ tính mạng nên đã phải dùng những thủ đoạn hạ đẳng”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại lần nữa ho hắng: “Vả lại, thử thách trong rừng hoang cũng không quy định không được dùng các thủ đoạn này, các vị trưởng lão về nên dạy lại các vị sư huynh đi ạ, tông môn phái các huynh vào rừng hoang thử thách chúng con, ấy vậy mà tất cả như đàn ong vỡ tổ truy sát con, con thấy rất lạ, bao nhiêu đệ tử ngoại môn tham gia thử thách như vậy mà chỉ đuổi theo mình con…”

“Được rồi”, Đạo Huyền Chân Nhân ngắt lời Diệp Thành. Mọi người rất bận, không ai rảnh để nghe những lời kể lể của hắn.

Mặc dù không cho Diệp Thành nói tiếp nhưng Đạo Huyền Chân Nhân cũng đã nghe nói nhóm người phía Khổng Tào âm mưu với Diệp Thành trong rừng hoang, có điều ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại nhanh trí xử lý bọn họ tới mức thế này.

“Thử thách rừng hoang đến đây là kết thúc”, Đạo Huyền Chân Nhân liếc nhìn nhóm người Khổng Tào sau đó lại nhìn các đệ tử ngoại môn vừa vượt qua thử thách: “Từ ngày hôm nay, các con đều là đệ tử nội môn rồi, hy vọng các con sẽ chăm chỉ tu hành giống như ở ngoại môn, tông môn sẽ cung cấp tài liệu tu luyện đa dạng cho các con, nếu các con phản lại môn quy thì bổn toạ nhất định sẽ không nương tay đâu”.