Tiên Võ Đế Vương

Chương 801



 Ở bên cạnh, Sở Linh đã nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt rực lửa, có cảm giác muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ. 

 Chuyện này không thể trách ta được! 

 Nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Sở Linh, khoé miệng Diệp Thành giật giật. 

 Khi hai người đang nhìn nhau thì cô bé Tịch Nhan đầy tò mò về thế giới người lớn đã mở to mắt nhìn vào giữa hai chân Diệp Thành, bởi vì nơi đó đã có một cái lều nhỏ dựng lên. 

 Cô nhóc chớp chớp mắt, đưa ngón tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng gõ thử, thứ đó vừa cứng lại còn đàn hồi. 

 Thấy thế, vẻ mặt Sở Linh và Diệp Thành lập tức trở nên cực kỳ thú vị. 

 Sau đó bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ quái dị, hơn nữa còn trở nên… yên tĩnh lạ thường. 

 Rầm! Xoảng! Ầm! 

 Không lâu sau, những tiếng động hỗn độn như vậy vang lên trong căn gác nhỏ. 

 Sau đó, Diệp Thành chạy ra khỏi căn lầu gác, hai mắt đã thành mắt gấu trúc, máu chảy ra từ hai lỗ mũi, quan trọng nhất là bên má trái của hắn có một dấu tay khiến mặt hắn lệch đi. 

 “Đây chỉ là tai nạn thôi”, Diệp Thành ho khan, lau máu mũi rồi khập khiễng bước ra khỏi tiểu biệt uyển. 

 Đập vào mắt hắn là một bóng dáng quen thuộc cũng đi khập khiễng, hai mắt gấu trúc, hai lỗ mũi cũng chảy máu, khuôn mặt lệch đi, đầu trọc bóng loáng. 

 Tên này không cần phải nói, chính là Long Nhất vừa bị một chưởng của Mộ Dung Diệu Tâm đánh bay. 

 “Ta nói này, cách của ngươi không có tác dụng!”, nhìn thấy Diệp Thành, Long Nhất lau máu mũi rồi kể khổ ngay. 

 “Lại đây, lại đây”, Diệp Thành khoác một tay lên vai Long Nhất, đầu tiên hắn lau máu mũi rồi mới nháy mắt hỏi: “Ngươi có biết theo đuổi nữ nhân quan trọng nhất là điều gì không?” 

 “Là gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Diệp Thành. 

 “Thứ nhất: Kiên trì”, Diệp Thành nói một câu rất chân thành. 

 “Rồi sao nữa?” 

 “Thứ hai: Không cần mặt mũi”. 

 “Sau đó thì sao?”, Long Nhất nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt sáng rỡ, cảm giác Diệp Thành sắp truyền lại bí kíp tán gái cho mình. 

 “Điều thứ ba là quan trọng nhất”, Diệp Thành vuốt tóc: “Đó chính là… kiên trì không cần mặt mũi”. 

 Ha ha ha! 

 Diệp Thành vừa dứt lời, sau lưng hắn liền vang lên tiếng cười của một nữ nhân. 

 Nghe thấy âm thanh, hai người vô thức quay đầu lại, thấy Sở Linh Ngọc đang ôm bụng cười như thể vừa nghe thấy câu chuyện gì buồn cười lắm. 

 “Cô cười cái gì?”, Long Nhất ngơ ngác nhìn Sở Linh Ngọc. 

 Long Nhất không nói thì thôi, hắn ta vừa lên tiếng, Sở Linh Ngọc càng cười vui hơn, cười đến mức không đứng thẳng được, nhất là khi nhìn thấy quả đầu sáng loáng cùng vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, cô lại càng cười ra nước mắt. 

 “Cô bị điên à?”, Long Nhất nhìn Sở Linh Ngọc một lượt từ trên xuống dưới. 

 “Đúng là cô ấy không bình thường lắm”, Diệp Thành nói xong còn nhét một chiếc túi nhỏ vào lòng Long Nhất, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Thứ này tốt lắm đấy, ở Đại Sở chỉ mình ta có thôi, tặng cho ngươi. Có nó đảm bảo ngươi mã đáo thành công”. 

 Sở Linh Ngọc vẫn đang cười, khoé mắt còn có lệ, cô lấy một miếng ngọc giản ra đưa cho hắn. 

 Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, cô ta lại cười to như bị thần kinh, hơn nữa còn cười không đứng thẳng nổi. 

 “Dở hơi”, Diệp Thành bóp vỡ ngọc giản, tin tình báo phong ấn bên trong lập tức chạy vào thần hải của hắn. 

 “Đêm nay tiến công luôn à?”, Diệp Thành nhếch môi, nở nụ cười bỡn cợt.