Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 262: Người Lại Lừa Con”





Trong không trung có một lão già xuất hiện, đầu tóc rối bời, y phục không chỉnh tề, trông mặt mũi có phần giảo hoạt, rõ ràng là tiền bối mà trông chẳng ra sao, đôi mắt kia trông như tên trộm gian giảo vậy.

Người đến không cần nói cũng biết đó chính là Gia Cát Vũ.

Thấy Gia Cát Vũ, Dương Đỉnh Thiên vội tiến đến hành lễ, vả lại còn không quên bảo vệ Diệp Thành ở phía sau, chỉ sợ Diệp Thành không để ý ông ta lại lôi Diệp Thành đi.

Mọi người vẫn còn nhớ lần trước khi Diệp Thành bị Gia Cát Vũ đưa đi, kết quả vùng cấm địa của Chính Dương Tông bị đột nhập, tất cả mọi người đều mất ngủ cả đêm.

!             Mặc dù đêm đó không bắt được hung thủ nhưng bọn họ cũng chẳng phải ngốc, đều biết việc này chắc chắn có liên quan đến Gia Cát Vũ, vả lại Diệp Thành bị đưa đi cũng có liên quan tới việc này.

Hiện giờ, Gia Cát Vũ lại đến, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đương nhiên muốn trông chừng Diệp Thành, nếu Diệp Thành thật sự bị Gia Cát Vũ đưa đi thì có trời mới biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.


“Mọi người có biểu cảm gì thế?”, Gia Cát Vũ vừa xuống tới nơi thì trông thấy ánh mắt nghi kị phía Dương Đỉnh Thiên nhìn mình, người không biết còn tưởng bọn họ đang đợi bắt trộm nữa.

“Phòng lửa, phòng trộm, phòng Gia Cát Vũ”, phía Dương Đỉnh Thiên không nói gì, chỉ có Diệp Thành ở phía sau hắng giọng.

“Nhóc con kia”, Gia Cát Vũ xắn tay áo, lập tức tiến lên trước lôi Diệp Thành ở phía sau lên: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu”.

“Con cũng đâu có nợ người gì đâu?”, Diệp Thành bực dọc nhìn Gia Cát Vũ: “Tại người, suýt thì khiến con chết không có chỗ chôn đấy”.

Nghe vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên xoa cằm thầm nghĩ tới việc đêm hôm đó, nhất định có liên quan đến Gia Cát Vũ và Diệp Thành, bọn họ càng vững tin hơn về suy nghĩ cần trông coi Diệp Thành cho cẩn thận.

Rõ ràng Gia Cát Vũ cũng biết Diệp Thành nói tới việc gì, ông ta kéo Diệp Thành tới bên mình, cau mày nói: “Tiểu tử, gia gia đưa ngươi đi ngắm sao, thế nào?”  

Nghe vậy, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Huyên đã lôi Diệp Thành lại, đứng chắn đằng trước hắn, cười xoà nói: “Gia Cát tiền bối, ngày mai Diệp Thành còn phải tham gia so tài, ngắm sao có lẽ không cần đâu ạ”.

“Tiểu tử nhà ngươi, im lặng cho ta”, Gia Cát Vũ khẽ giọng: “Gia gia đưa ngươi đi tới một nơi rất hay ho”.

“Người lại lừa con”, Diệp Thành dãy dụa.

“Nói năng hàm hồ, ta lừa ngươi bao giờ, lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi: “Yên tâm, lần này ta đã chuẩn bị chu toàn rồi, đảm bảo ngươi bình an vô sự, lẽ nào ngươi còn không tin ta?”   
“Tin người mới lạ.

Con….u…u…”, Diệp Thành vừa định lên tiếng nói gì đó thì đã bị Gia Cát Vũ bịt miệng, cả cơ thể hắn cũng bị cấm cố, chỉ có thể trơ mắt để Gia Cát Vũ lôi đi.

Điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó chính là lần này Gia Cát Vũ không đưa hắn vào lòng đất mà đưa Diệp Thành lên trời xanh.

Không biết mất bao lâu Gia Cát Vũ mới dừng lại thả Diệp Thành xuống..


— QUẢNG CÁO —