Nhâm Ánh Tuyết vén mái tóc của Nhâm Liễu Phương lên, vuốt ve đôi má hồng hào cùa cô
"Mẹ...có chuyện gì vậy ạ"
Vẻ mặt nghiêm túc của Nhâm Ánh Tuyết khiến cho Nhâm Liễu Phương có một dự cảm không tốt gì
Sau đó Nhâm Ánh Tuyết kể về ý định của mình cho Nhâm Liễu Phương nghe
"Phương Phương, chúng ta hãy về thành phố C sống"
"Tại…..tại sao vậy mẹ?"
"Vì gia đình chúng ta... Phương Phương"
"Chúng ta sẽ sống ở đó một thời gian"
"Nhưng...Nhưng"
"Ta biết con không nỡ rời xa cậu bé Khánh Vỹ Tĩnh kia"
"Mẹ..mẹ"
"Chúng ta sẽ ở đây thêm 1 năm sau đó sẽ chuyển qua kia"
"Mẹ đã quyết định vậy rồi... Phương Phương mong con hiểu cho mẹ"
Nhâm Liễu Phương cô bé có vẻ rất buồn vì phải rời xa nơi này...nơi mà cô có người bạn đầu tiên của mình, nơi mà lần đầu cô cảm nhận được lòng tốt của mọi người
Nơi đó có chú Khánh, cậu bé Khánh Vỹ Tĩnh, trác quản gia và mọi người
Ai cũng đều tốt với cô, nói phải chia cắt cũng đã khiến cô buồn như thế nào, nhưng vì nhớ mẹ và muốn ở bên cạnh mẹ mà cô cũng có chút lưỡng lữ
"Mẹ...con hiểu rồi...con sẽ đi với mẹ"
"Phương Phương...con thật ngoan..."
"Con đừng buồn...con cũng sẽ gặp lại thằng bé khi cả 2 lên cao trung thôi"
"Mẹ...con thích ở bên cạnh mẹ lắm"
"Con cũng rất thích những người ở đây, họ rất tốt với con...họ không chê con với bà có một thân phận nghèo khó"
"Phương Phương"
Lúc này ở bên ngoài có tiếng gọi
"Phương Phương.... Phương Phương"
"Cậu và mọi người mau xuống dưới, chúng ta ăn thôi"
"Đươc...được"
"Mẹ..."
"Được rồi...3 người chúng ta xuống thôi"
Khi cả 3 vừa xuống
/bùm/
"Phương Phương chúc mừng cậu"
"Tiểu Phương chúc mừng con tìm lại được mẹ"
"Mọi.. mọi người"
"Con hạnh phúc lắm..."
Nhâm Liễu Phương những giọt nước mắt đã chậm rãi rơi
"Phương Phương mẹ hiểu tại sao...con lại thích ở đây rồi"
"Dạ.con rất yêu quý mọi người và cả nơi này"
Khánh Vỹ Tĩnh liền đi tới nắm lấy tay Nhâm Liễu Phương
"Phương Phương, chúc mừng cậu...tớ và ba làm nhiều món cậu thích lắm"
"Chúng ta vào ăn thôi"
"Ừm..Tĩnh Tĩnh...tớ vui lắm...cảm ơn cậu"
"C...Cảm ơn mọi người ...hức"
Sau đó Nhâm Liễu Phương và Khánh Vỹ Tĩnh trãi qua những ngày binh mà cũng rất nhiều cảm xúc, ngày ngày sáng đi học về đi chơi, cùng nhau chơi đùa, cùng ăn sáng, ăn tối, cùng chia sẽ cho nhau những nổi niềm
1 Năm sau......
"A...đã 1 năm rồi sao?"
"Thời gian trôi nhanh quá"
"Hôm nay cũng là ngày mình rời khỏi nơi này"
"Mình đã tự nói chuyện mình rời đi cho Tĩnh Tĩnh nghe"
"Nhưng cậu ấy lại không nói gì và chạy mất"
"Haizz.Tĩnh Tĩnh..vẻ mặt cậu ấy lúc đó trông rất buồn".
"Phương Phương ...Phương Phương"
"Chúng ta mau đi thôi...xuống chào mọi người đi"
"Vâng..."
"Tĩnh Tĩnh cậu ấy không biết bây giờ đang ở đâu?"
"Thôi mình mau xuống thôi"
Ở dưới nhà đã có Khánh Hữu Tuấn, Mộng Tuyết Nhu cùng trác quản gia và mọi người đợi sẵn để tiễn 3 người
Nhâm Liễu Phương đi
"Tiểu Phương...con qua thành phố C sống"
"Nhớ đừng quên chúng ta đó"
"Khi nào chán quá con hãy về đây nhé...hãy luôn nhớ nơi này cũng như nhà của con"
"Phương Phương...bấy lâu sống chung với con"
"Cô cũng rất thích con...cô cũng không nỡ để con đi"
"Chú Khánh..Cô Mộng"
"Được ròi...Khánh Vỹ Tĩnh đâu rồi"
"Thẳng bé đầu rồi"
"Tĩnh Tĩnh...thằng bé...em không thấy nó sáng giờ rồi"
"Haizz...thằng nhóc này... Phương Phương chỉ qua thành phố khác sống thôi mà"
"Chú Khánh...chắc cậu ấy hẳn rất buồn"
"Haizz thôi được rồi...cả 3 cùng mau ra sân bay"
"Vâng...con cảm ơn mọi người vì thời gian qua"
"Thật sự...con đã có những kỷ niệm rất hạnh phúc "
"Ừm... Phương Phương con đi mạnh giỏi...nhớ chăm sóc tốt bản thân"
Mộng Tuyết Nhu ở cạnh thì qua ôm lấy Nhâm Ánh Tuyết
"Ánh Tuyết...cậu nhớ giữ sức khoẻ đó"
"Ừm...Tuyết Nhu...tớ biết rồi, tớ sẽ thường xuyên liên lạc với cậu"
"Bây giờ tớ phải đi đây"
"Ừm..tạm biệt"
Khi Nhâm Liễu Phương cùng mọi người ra xe thì một bóng dáng hấp hối chạy tới
"Phương Phương... Phương Phương"
"Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc Nhâm Liễu Phương trong lòng có chút không kìm được"