Nhâm Phương Nhu nằm ở trên ngày Khánh Vỹ Tĩnh đỏ mặt, miệng run rẩy, Lúc này Khánh Vỹ Tĩnh cậu cũng đã nhận ra liền đỏ mặt lên nhìn Nhâm Phương Nhu
"Phương...Phương...Nhu tớ không..."
"Aaaaa…..Vỹ Tĩnh"
/Bốp/
Nhâm Phương Nhu la lên và tát cho Khánh Vỹ Tĩnh một cái vô mặt và liền chạy ngược lên lầu về phòng
Ở dưới Khánh Vỹ Tĩnh tay ôm lấy chiếc má bị tát và suy ngẫm
"Sao..sao mình xui quá vậy?"
"Sáng sớm đã xảy ra chuyện này...làm Phương Nhu giận nữa rồi"
Nhâm Phương Nhu ở trên phòng đóng chặt lấy cánh cửa, cúi xuống ôm lấy đầu
"Cậu...cậu ấy...đã sờ rồi.."
"A.. mắc cỡ quá..thế này làm sao dám nhìn mặt nhau đây"
Một lúc sau Nhâm Phương Nhu mới bình tĩnh lại sau đó đi xuống dưới thì Khánh Vỹ Tĩnh đang ăn cơm ở dưới phòng bếp, cậu đang đợi Nhâm Phương Nhu
Cả 2 chạm mắt nhau liền quay đi vì ngại
"Cậu..cậu xuống rồi sao?"
"ป..นิทา."
"Vậy... vậy ăn thôi, chúng ta sắp trễ giờ rồi"
"Ừ..ừm..."
Sau đó cả 2 liền thưởng thức buổi ăn sáng
"Này... Phương... Phương Nhu"
"Hả.hả"
"Chuyện hồi nãy...tớ xin lỗi"
"Tớ không cố ý"
Thấy Khánh Vỹ Tĩnh lạnh lùng như băng ngày nào, bây giờ lại đang ngại ngùng xin lỗi mình, Nhâm Phương Nhu liền mỉm cười định trêu chọc cậu ta
"Hả....vậy sao"
Khánh Vỹ Tĩnh liền nhìn Nhâm Phương Nhu mà gật đầu
"Dudc roi.…to khong gian cau dau"
"Thật ra..."
/Cậu trông vẫn dễ thương như ngày nào, Vỹ Tĩnh/
"Hả... Phương Nhu, cậu nói gì vậy?"
"Không, tớ đâu nói gì đâu.... lêu lêu"
Nhâm Phương Nhu đứng dậy chạy ra ngoài cửa và nói gì đó
"Đồ ngốc...không biết khi nào cậu mới nhận ra, tớ chính là người mà cậu đang đợi đây"
"Vỹ....Tĩnh"
Sau Nhâm Phương Nhu liền xách balo ra ngoài đi học trước để lại Khánh Vỹ Tĩnh ngơ ngác cùng với đóng chén dia
"Cậu ấy...là sao thế nhỉ?"
"Thôi sắp trễ rồi... mình mau tranh thủ thôi"
Một lúc sau khi Khánh Vỹ Tĩnh dọn dẹp xong, cậu cũng liền xách theo balo ra ngoài và lên trường
/0 trường/
"Này...này... Phương Nhu, cậu biết gì không?"
"...."
"...."
Ở trên lớp Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao đang vui vẻ trò chuyện, Hâm Dao bây giờ vì đã có sự động viên từ Thái Khôi Nguyên và Nhâm Phương Nhu mà cô cũng đã không còn để che miếng băng kia nữa
/Này...này..cậu biết gì chưa/
Lúc này có một bạn học chạy vô cầm theo một tờ thông báo
/Chuẩn bị diễn ra sự kiện được mong chờ nhất rồi/
/Trai tài gái sắc của Nhất Đường/
/Chỉ còn 2 tuần nữa/
/Cái gì...thật sao?/
/Thật sự có sự kiện này?/
/Thật... này mấy cậu nhìn xem/
/Có dấu mộc của hiệu trưởng nữa/
"Này..Hâm Dao, ở kia có chuyện gì mà sôi nổi thế?"
"Cậu không biết sao?"
"Trường ta chuẩn bị tổ chức sự kiện được mong chờ nhất đó"
"Trai tài gái sắc của Nhất Đường"
"À...mình có nghe qua rồi"
/Mỗi lớp sẽ có 2 nam và 2 nữa sẽ tham gia sao?/
/A... mình cũng mún được tham gia...cậu nghĩ lớp mình bạn nam nào sẽ được chọn/
/Còn phải hỏi sao?/
/Đương nhiên là 2 nam thần của lớp ta, Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên rồi?/
/Chắc chắn rồi...tớ nghe nói chỉ có năm nhất tham gia thôi/
Nà chí có 4 người trong 8 lớp được chọn, nữ cũng vậy/
/Nhưng tớ tự hỏi không biết 2 người nào sẽ là bạn cặp với 2 cậu ấy đây?/
/Nghe nói Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên rất thân với 2 con nhỏ Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao/
/Chắc sẽ không phải là con xấu xí đó chứ?, Nhâm Phương Nhu tớ còn thấy được/
Tiếng nói của bọn họ rất to như thể muốn cho Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao nghe thấy, Nguyệt Hâm Dao nghe được liền có chút buồn bã