“Đúng, đúng, đúng, con cũng xinh đẹp.” Tần Thư Vân nhìn dáng vẻ như muốn vểnh đuôi lên trời của con gái, nhịn không được néo nhéo gò má hồng hồng đo đỏ, cười nói.
Khương Khương
vội vàng hất tay mẹ ra, giọng nói có chút bất mãn: “Mommy, mẹ đừng véo mặt con.”
Tần Thư
Vân cười ha hả buông tay ra, sau đó cầm tay bọn nhỏ dắt vào cửa..
“Đi thôi,chúng ta đi ăn sáng.” Sau khi xuống lầu, ba người nhanh chóng đến phòng ăn.
Trong phòng ăn, người hầu nhìn thấy bọn họ tới, lập tức mang đồ ăn sáng lên.
Sữa, trứng, bánh mì sandwich và cháo thịt đã nấu chín.
Món cháo được nấu đẹp mắt, thịt bên trêи là những miếng nhỏ đẹp mắt, và đó là một sự khác biệt rất lớn so với những miếng thịt luôn được băm nhỏ khi cô ở nhà của Lâm Dung.
Khương Khả được bế lên ngồi bên cạnh bàn.
Trước mặt cô là bữa sáng đã được dọn sẵn.
Khương Khương
cũng bị đưa tới bàn ngồi.
Hai chị em đang ngồi rất gần, chỉ cầnduỗi tay
một chút là có thể chạm vào nhau.
Khương Khương
nhìn chị
gái với nụ cười trêи môi, nói với chị: “Chị ơi, ăn sáng đi.”
Sau đó cô cầm lấy thìa và bắt đầu ăn.
Đó là mùi vị Khương Khương yêu thích, cô cầm thìa chậm rãi ăn.
Khương Khả
cũng cầm thìa lên, ăn.
Tần Thư Vân
ngồi bên cạnh nhìn hai đứa bé đáng yêu, đều cúi đầu chậm rãi ăn cháo,ôn nhu cười
cười.
Cháo rất ngon miêng, hương vị cũng rất tốt.
Khương Khả lập tức
ăn hết cháo trong bát.
Ăn xong,
cô mới ngẩng đầu nhìn Khương
Khương
bên cạnh.
Cháo của Khương Khương còn hơn một nửa.
Lúc này con bé
đang cầm quả trứng gà, từ từ cắn.
Cô
không thích ăn lòng đỏ trứng, vì vậy khi cô ăn lòng đỏ trứng,Khương Khương nói với mommy.
“Mom, con không muốn ăn trứng có lòng đỏ
bên trong.”
Cô thực sự không thích ăn lòng đỏ trứng chút nào.
Nào có ngon như lòng trắng chứ?
Tần Thư Vân
lắc đầu không đồng ý.
“Bé con, con không được kén chọn như vậy.”
Khương Khương
mặc kệ không
quan tâm: “Mommy, con không muốn ăn cái này.”
Khương Khả
ở bên cạnh, liếc nhìn quả trứng trong đĩa,
nhìn thoáng qua
em gái, sau đócầm trứng lên
và ăn.
Khi ăn lòng đỏ trứng, cô
không hề kén ăn, răng nanh nhỏ nhỏ trắng trắng, không một chút do dự liền cắn.
Thấy con gái lớn không kén chọn chút nào, Tần Tư Vân dùng chuyện này để giáo ɖu͙ƈ Giang Mặc Thịnh.
"Bảo bảo, nhìn xem, chị gái con cũng ăn lòng đỏ trứng. Nếu con kén ăn, con
sẽ không cao thêm."
Khương Khương
ngụy biện: "
Nhưng chiều cao của chị và con cũng
tương đương a."
Tần Thư
Vân: "..." Nghẹn ngào nói: "Đó là không phải trước kia
ngày nào chị cũng được ăn trứng. Nếu con kén ăn, sau này chị chắc chắn sẽ cao hơn con rất nhiều".
Vừa nghe nói tước kia không phải ngày nào chị cũng được ăn trứng,
Khương Khương
nghĩ về nơi chị
gái cô lớn lên.
Người
ở đó đối xử rất tệ
với chị, nhà cửa dột nát,
chị căn bản không thể giống như cô, có nhiều món ngon ăn
mỗi ngày.
Bởi vì chị không thể ăn nhiều đồ
ăn ngon, cho nên chị mới không xoi mói hay chê
bai cái thứ
lòng đỏ cực kỳ khó ăn này.
Khương Khương
cảm thấy rất đau lòng cho chị.
Cũng loáng thoáng cảm thấy, bản thân mình
lãng phí
là không đúng.
Nhưng bé vẫn không thích ăn lòng đỏ trứng.
Nhíu lông mày, cô gắp quả trứng có lòng đỏ và lòng trắng trứng
chưa ăn hết, và từ từ cắn một miếng. Lòng đỏ vàng ở trêи.
Sau khi cắn một miếng, cô nhìn chị
gái mình.
Chị gái đã ăn hết trứng trong tay.
Ăn thật nhanh.
Khương Khương
cũng âm thầm đấu tranh với lòng đỏ trứng gà.
Nhìn con gái nhỏ vậy mà ăn lòng đỏ trứng, trong lòng Tần Thư Vân tràn đầy cảm giác vui mừng.
Khả
Khả không hổ là
chị gái, nghe lời hơn Khương khương một chút.
Mà Khương Khương cũng rất thích chị gái của mình.
Sau khi hai chị em ở với nhau, có lẽ, Khả Khả
cũng có thể làm gương cho Khương Khương.
Vốn dĩ trong nhà chỉ có một đứa con gái duy nhất là Khương Khương, mọi người trong nhà đều đặc biệt nuông chiều
con bé, cho nên đôi khi tính cách của con bé có chút tùy hứng.
Khương Khương
thích Khả Khả, lấy Khương Khả làm gương, có lẽ tính cách cố chấp của Khương Khương
có thể thay đổi nhiều trong tương lai.
Tần Thư Vân
nhìn hai
con gái, trong lòng nhẹ nhõm một hơi. Mà Khương Khả.
Sau khi ăn xong quả trứng gà trêи tay, mới phát hiện ra mình
đã làm gì.Cô sững người trong giây lát.
Khương Khương
rất thích bắt chước cô, cô
vừa rồi dường như cũng giống như vậy, theo bản năng làm theo Khương Khương.
Trong lòng có chút phức tạp.
Khương Khả lặng lẽ,
tiếp tục cúi đầu ăn nốt chút cháo thơm ngon cuối cùng còn dư
lại trong bát.
Ăn sáng xong có người đến nhà.
Dung Dung ca ca đến.
Ngay khi họ đến, có một người khác ở cửa, Tống Tử Nhiên.
Nhìn thấy Khương khương, Tống Tử Nhiên
chạy tới, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích hỏi: “Khương Khương, nghe nói cậu có thêm một chị gái."
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Tống Tử Nhiên
nhìn thấy cô gái nhỏ mặc bộ quần áo lụa mỏng màu lam xám
trong phòng khách.
Cậu ấy cao tương đương với Khương Khương, khuôn mặt cũng cực kỳ giống, nếu ckhông phải cậu
gầy hơn Khương
Khương rất nhiều, có lẽ cô cũng không thể phân biệt được là ai.
Tống Tử Nhiên
đứng đó, đôi mắt bình tĩnh nhìn Khương Khả.
Khương Khả đang cầm cốc nước trêи bàn lên để uống, liền nhìn thấy Tống
Tử Nhiên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sạch sẽ trong veo, cũng đang đánh giá.
Nhưng chỉ một lúc, cô đã nhận ra Tống Tử Nhiên
là ai.
Bạn từ nhỏ của em gái.
Nhưng.
Khương Khả
hơi cụp mắt xuống.
Cuộc sống của Tống Tử Nhiên sau này
không quá tốt.
Nhưng mà, mắc mớ gì đến cô đâu.
Khương Khả
thu hồi ánh mắt, uống cạn ly nước rồi mới lên lầu.
Bạn của em gái đến, nhưng cô ấy không muốn ở dưới lầu bị họ nhìn
nói: "Đương nhiên. Đây là chị gái song sinh của tớ.
"Cậu ấy thực sự là do cậu nằm mơ xong tìm về sao?” Tống Tử Nhiên
nói với vẻ hào hứng.
Gương mặt trắng nõn
xinh đẹp như sáng bừng lên bởi sự phấn khích của cô.
Khương Khương
ngửa cổ lên, hai tay đặt sau lưng, kiêu ngạo
gật đầu: “Đương nhiên. Bởi vì tớ sinh ra cùng lúc với chị a.”
Tống Tử Nhiên
ghen tị: “Tớ
cũng muốn có chị
gái.”
Khương Khương lắc lắc đầu. Cô
giơ ngón tay trỏ lên và nói: "Điều đó không thể được.cậu là đứa con duy nhất trong nhà, bởi vì khi cậu sinh ra, ba mẹ đều ở bên cạnh, không giống như nhà của bọn tớ."
Khương Khương
từ cuộc trò chuyện giữa cha và mẹ.
Đã biết lý do chị
gái cô
không lớn lên cùng cô là vì daddy
quá bận, nên
không ở bên cạnh
với mommy.
Tống Tử Nhiên
chỉ buồn một chút vì
không thể giống như Khương Khương
có thêm một người chị em sinh đôi.
Sau đó liền lôi kéo
tay Khương Khương, đi đến phòng trẻ em ở lầu một, lấy đồ chơi của cô ra, muốn cùng nhau chơi đùa.
Sau đó, Hứa Vọng
và An Mạc
cũng đến.
Vừa đi tới liền ầm ĩ với Khương Khương, hỏi: “Nghe nóicậu thật sự có một người chị.”
Khương Khương
gật đầu: “Đúng vậy.” Trêи mặt có chút đắc ý.
Một chút đắc ý của cô khiến Hứa Vọng rất áy náy
: “Tớ không nên không tin cậu.
Trước đây không ai tin cô, nhưng bây giờ khi chị
gái cô đã trở lại, cô vui vẻ a, một chút chuyện nhỏ đó cũng không để trong lòng.
Phất tay nói: “Không sao, không sao đâu!”
Nhưng Hứa Vọng vẫn là áy náy không thôi. Anh cảm thấy mặc dù anh và Khương Khương
từng cãi nhau, nhưng
cũng là bạn rất thân.
Nhưng lời nói của Khương Khương, anh
lại không tin.
Bây giờ sự thật nói cho anh biết Khương Khương
không nói dối, là bọn họ không tin lời của cô.
Anh liền rất khổ sở.
Tại sao lúc đó anh không tin cô?
Tâm trạng buồn bã củaHứa Vọng nhanh chóng bị lời nói của An Mạc
cắt ngang.
An Mạc tò mò nhìn xung quanh, không tìm thấy chị
gái của Khương Khương, nên hỏi Khương Khương: “ Chị
gái cậu đâu?”
Khương Khương
chỉ lên lầu: “Trêи lầu.”
An Mạc
dẫn đầu chạy về phía cầu thang: “ Chúng ta đi xem đi. "
Cậu
có một cặp anh họ, họ là anh em sinh đôi.
Hai người trông rất giống nhau, cho nên cậu
có chút tò mò không biết chị của Khương Khương
có giống với hai chị em họ của anh không, lớn lên giống hệt Khương Khương, làm cho bọn họ không thể nhận ra.
Khương Khương
tất nhiên rất vui khi giới thiệu em gái của mình với bạn bè, khiến họ cũng thích chị
ấy.
An Mạc vừa nói,Khương Khương
liền như chú thỏ nhỏ vội vàng chạy nhanh lên lầu, đưa bọn họ đi gặp chị
gái.
Cô đi một vòng trong phòng mẹ trước, thấy chị gái không có ở phòng mẹ, liền quay về phòng, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy chị gái đang đứng bên cạnh bàn.
Đang cầm con heo đất nhỏ màu hồng của cô
trong ngăn kéo.
Nhìn thấy em gái đi vào, Khương Khả
cứng đờ, con heo đất trong tay, phảng phất như nặng nghìn cân.
Cô chỉ tò mò nên đã mở những thứ trong ngăn kéo ra và xem thử.
Cô nghĩ chắc giờ này em gái mình đang chơi, nhưng không nghĩ rằng con bé lại đột ngột lên đây.
Chính mình làm loạn đồ vật của con bé, nói không chừng khi em giá nhìn thấy, sẽ tức giận.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của Khương Khả, giọng
điệu em gái tức giận chê cười đều không có.
Chỉ thấy con bé quay đầu, vẫy tay về phía
cửa.
“Hứa Vọng, An Mạc,chị gái của tớ ở trong này.”
Sau đó,ngoài cửa lập tức xuất hiện ba đứa trẻ.
Hai cậu nhóc vừa rồi Khương Khả chưa thấy đều dùng một loại ánh mắt thần kỳ và kinh ngạc nhìn cô.
Đôi mắt của bọn trẻ sáng sủa mà rực rỡ,
trong mắt mang theo ánh sáng, giống như đã nhìn thấy một loại động vật quý hiếm nào đó.