Kim Tịch tắm xong đi ra, đi thẳng tới góc phòng, ngồi lên ghế.
Bạc Diên để điện thoại xuống, nhìn cô.
Mái tóc đen nhánh sau khi sấy xong trông rối bời, làn da trắng nõn, mang theo chút ửng hồng do hơi nước trong nhà tắm, rung động lòng người.
Cô bé này, còn híp mắt nhìn lén anh nữa chứ.
Bạc Diên thuận tay tắt đèn ở đầu giường, căn phòng lập tức rơi vào bóng đêm dày đặc.
“Anh ngủ đây.” Giọng nói anh trầm khàn.
Kim Tịch “Ừ” một tiếng, nằm bò lên lưng ghế.
Đã qua mười hai giờ, tiếng động huyên náo ở ngoài dần dần yên tĩnh lại, đám bạn tốt cuối cùng thì cũng quậy đủ rồi nên đã trở về phòng của mình ngủ.
Cơn buồn ngủ của Kim Tịch dần dần kéo đến, cô ngáp một cái.
Rất nhanh, khuỷu tay của cô chịu không được sức nặng của đầu nữa, dứt khoát nằm trên ghế luôn, đầu gối cuộn tròn lại, đầu dựa lên chỗ dựa lưng, đánh một giấc, như chú chim gõ kiến.
Anh ho nhẹ một tiếng, Kim Tịch lập tức giật mình tỉnh giấc.
“Lên đây ngủ, anh không chạm vào em đâu.”
Trong bóng đêm, giọng nói của Bạc Diên có cảm giác hơi khàn.
Vẻ phòng bị trong lòng Kim Tịch đã sớm không chống đỡ được cơn buồn ngủ mãnh liệt, cô đứng dậy, soạt soạt đi tới bên giường trống.
“Anh không được cử động.”
Thanh âm của cô mềm mại đáng yêu, trong màn đêm đen tĩnh mịch, vô cùng
mê người.
Bạc Diên đưa lưng về phía cô, thân hình anh như một ngọn núi cao trùng điệp–
“Anh không cử động.”
Kim Tịch xốc chăn lên, nằm vào, động tác thật sự rất cẩn thận, như thể là sợ quấy rầy con dã thú đang ngủ say bên cạnh.
Trong chăn rất ấm áp, tất cả đều là nhiệt độ của người con trai này.
Kim Tịch nằm lên cái gối êm ái.
Anh quả nhiên giống như lời cam đoan của mình, không hề cử động, thậm chí còn không xoay người lại.
Kim Tịch nhắm mắt, thần kinh căng thẳng chú ý xung quanh hơn mười phút, xác nhận người con trai bên cạnh không làm ra động tác gì khác, cuối cùng mới thả lỏng.
Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến, cô nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, Bạc Diên mở đôi mắt đen nhánh như mực ra.
Cô gái bên người hô hấp dần dần bình ổn, cơn buồn ngủ của anh cũng đã hoàn toàn tan sạch.
Trong chăn đều là mùi hương của cơ thể con gái.
Cmn thế này còn ngủ cái rắm!
Chỉ có thể nhìn, ngửi, mà không được ăn.
Tóm lại sao anh tự chuốc khổ vào người thế này?
**
Sau khi nghỉ Tết Nguyên Đán, chương trình học của học kỳ một chính thức bước vào những ngày cuối, bạn học toàn trường bắt đầu khẩn trương ôn tập cuối kỳ.
Sau đêm giao thừa mối quan hệ của phòng 409 và 410 có chút thay đổi vi diệu.
Sở Chiêu nhìn thấy Hứa Triều Dương sẽ không gọi huấn luyện viên Hứa nữa, đầu lưỡi cứ cứng đờ, ấp a ấp úng nói không nổi một câu.
Vốn chính là hàng xóm ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, bây giờ hai người gặp nhau là mặt lại đỏ hết lên, từ đó coi nhau như người lạ.
So với bọn họ, Kim Tịch và Bạc Diên được xem là hòa thuận.
Sau chuyện đó, dưới sự truy vấn năm lần bảy lượt của Thẩm Bình Xuyên, Kim Tịch thản nhiên nói với anh ta, hai người tuy rằng cùng ngủ chung một chăn, nhưng không có xảy ra bất cứ chuyện gì cả, căn bản là Bạc Diên không hề đụng vào cô.
Thẩm Bình Xuyên vuốt cằm, cau mày nói: “Không hề đụng vào em, cả đêm đều không đụng?”
“Vâng ạ.”
“Cái này cmn không khoa học.”
Kim Tịch giậm chân: “Có phải anh rất thất vọng không hả?”
“Làm gì có!” Thẩm Bình Xuyên vội vã xua tay, giải thích: “Ngay từ đầu anh cho rằng cậu ta có ý đồ bất chính với em, bây giờ đã ngủ chung với nhau rồi, người anh em này còn có thể trấn định như vậy, vậy thì anh yên tâm rồi.”
“Anh yên tâm cái gì.”
Thẩm Bình Xuyên cười cười: “Bạc Diên không có ý với em.”
Kim Tịch dừng một chút: “Có thể là người ta tu dưỡng tốt.”
Thẩm Bình Xuyên khoác tay lên vai cô, đi cùng cô đến thư viện, truyền thụ cho cô lý luận của mình: “Tu dưỡng cái gì, đàn ông cởi quần ra đều giống nhau cả, anh còn không biết sao.”
Trong lòng Kim Tịch thấy không dễ chịu: “Anh ấy không phải người như anh nói đâu.”
“Em còn không chịu tin anh.” Thẩm Bình Xuyên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô: “Bạc Diên là ai, những cô gái vây xung quanh cậu ta đều có vóc dáng eo nhỏ ngực to, cậu ta có thể coi trọng một đứa con gái còn mặc quần mùa thu như em sao?”
Mặt Kim Tịch đột nhiên đỏ hồng: “Ai là em gái mặc quần mùa thu hả!”
Thẩm Bình Xuyên nở nụ cười: “Em dám nói không mặc quần mùa thu?”
Kim Tịch chột dạ, tăng nhanh bước chân rời đi, lẩm bẩm trong miệng: “Quần mùa thu trêu chọc gì anh.”
Lúc cô mua cho mình cái quần mùa thu giữ ấm, còn không quên mua cho Thẩm Bình Xuyên nữa, không biết phải trái thì thôi đi, lại còn cười nhạo cô.
Có anh trai thật đáng ghét.
Chạm mặt nữ sinh mặc váy ngắn thắt lưng cao phối với tất chân bó sát, ăn mặc phong phanh, dáng người cao gầy.
Kim Tịch cúi đầu nhìn áo lông trắng rộng thùng thình của mình, sao lại cảm thấy béo thế, tâm tình hơi buồn bực.
Ở cửa thư viện, Sở Chiêu đang chờ cô.
“Bây giờ mới đến, sớm đã không còn chỗ rồi.”
“Nhanh vậy đã hết chỗ à?”
“Bây giờ là mùa ôn tập cuối kỳ, yêu ma quỷ quái gì đều đến thư viện hết, sáu giờ sáng ở bên ngoài đứng xếp thành cả một đội luôn.”
Hai người đi lượn quanh phòng tự học mấy vòng, không hề thấy một chỗ nào còn trống cả, tất cả đều đã có người chiếm.
Có nữ sinh dùng cây bút để chiếm chỗ.
Sở Chiêu đi tới hỏi cô ấy: “Bọn mình có thể ngồi đây không?”
Nữ sinh tóc dài chiếm ghế không khách khí nói: “Mù à, không thấy chỗ này có người rồi sao?”
“Oh.”
Sở Chiêu ngượng ngùng quay về.
Kim Tịch lại nói: “Ngồi một lát thôi, khi người tới chúng mình sẽ đi, được không?”
“Không được, ai biết lát nữa mấy người có đi không.” Nữ sinh tóc dài rất không khách khí nói.
Có Lâm Lạc ở đây thì tốt rồi, Sở Chiêu và Kim Tịch đều là hai cô em nhát gan, cũng không muốn phát sinh mâu thuẫn với người ta, chỉ có thể rời đi.
Xoay người đi, Sở Chiêu chọc chọc vào eo Kim Tịch, ra sức bĩu môi.
Chợt hai người trông thấy mấy nam sinh ở phòng ký túc đối diện đang ngồi ở dãy cuối cùng của phòng tự học.
Ngoại trừ Kinh Trì đang chăm chú đọc sách làm bài ra thì ba người còn lại đều ngủ gà ngủ gật hoặc nằm gục xuống bàn xem điện thoại.
Kinh Trì nhìn thấy Kim Tịch và Sở Chiêu ôm sách vở đứng đó, nên vẫy vẫy tay: “Học muội, qua đây ngồi đi.”
Kim Tịch thoải mái đi tới: “Chào học trưởng.”
“Ngồi đây đi.”
Kim Tịch nhìn xung quanh, dãy bàn nhỏ này còn không đủ chỗ cho mấy nam sinh to lớn ngủ ấy chứ.
Kinh Trì đạp ghế của Hứa Triều Dương: “Dịch ra, để học muội ngồi.”
Hứa Triều Dương ngẩng đầu lên khỏi quyển sách Khí khái Mao Trạch Đông dày cộp, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn Sở Chiêu, chợt hết thấy buồn ngủ nữa, đứng bật dậy.
Động tác mạnh cũng đánh thức cả Bạc Diên, lông mày rậm của anh hơi cau lại, đôi mắt hẹp dài đượm vẻ buồn ngủ, đang muốn đạp Hứa Triều Dương bỗng thấy Kim Tịch ôm sách vở đứng bên cạnh mình.
Vì vậy anh thu đôi chân dài về, lẩm nhẩm một tiếng: “Em đến rồi.”
“Học trưởng Bạc Diên, các anh ngồi đây cũng không đủ chỗ nhỉ.”
“Tới ngồi chỗ anh này, anh phải lên lớp rồi.” Hạ Vưu đứng lên xách túi đeo vai Miyake rời đi.
Chỗ ngồi của Hạ Vưu sát với Hứa Triều Dương, Kim Tịch không nhúc nhích, nháy nháy mắt nhìn Sở Chiêu.
Vẻ mặt Sở Chiêu sợ hãi: Nhìn tớ làm gì!
Ý của Kim Tịch rất rõ ràng, nụ hôn đầu cũng đã trao rồi, cậu không qua ngồi, lẽ nào để tớ ngồi?
Hai cô gái đấu mắt một lúc, cuối cùng Sở Chiêu đỏ mặt đi qua ngồi xuống.
Kim Tịch đặt cặp sách xuống, chuẩn bị đứng ôn chút từ vựng.
Đúng lúc này, đôi chân đại dài của Bạc Diên vốn duỗi thẳng liền cong lại, đầu gối nhẹ nhàng đụng một cái vào chân cô.
Kim Tịch vứt cho anh một ánh mắt ‘Anh làm gì vậy’.
Khóe mắt Bạc Diên lộ ra ý cười, làm khẩu hình miệng với cô.
Ngồi.
Kim Tịch cúi đầu, thấy đôi chân dài của anh kề sát vào cô. Xem cái ý này, còn muốn để cô ngồi lên đùi anh à?
Kim Tịch hung hăng trừng mắt liếc anh.
Bạc Diên quay đầu nói với mấy người: “Khép nép vào tí, cho em gái thối một chỗ ngồi.”
Ghế ngồi của phòng tự học được xếp thành một hàng dài liên tục, mấy nam sinh chen chút ngồi sát lại, chỗ bên cạnh Bạc Diên liền trống ra một khoảng.
Anh thu dọn sách và bút của mình ở trên bàn, chừa lại cho Kim Tịch không gian học tập.
Kim Tịch dứt khoát qua ngồi xuống, cái mông nhỏ chiếm sát mép ghế nhất, cố hết sức giữ một khoảng cách với anh.
Dù vậy, hai người ngồi chung một ghế, không đụng đầu nhau là không thể.
Dáng người anh cao lớn, khi thì cầm bút, khi thì viết viết vẽ vẽ lên sách, nhưng không nhúc nhích gì nhiều được, cuối cùng trực tiếp vòng ra phía sau Kim Tịch.
Với cục diện này giống như cô đang ngồi trong ngực anh vậy.
Cách lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ thân thể anh, cảm nhận được da thịt săn chắc, cùng với nhịp tim đập dồn dập dưới nước da nóng bỏng.
Cô quay đầu lại nhìn anh, đường nét gò má anh sắc bén góc cạnh, mắt hẹp mà mi dài, thật sự rất đẹp.
Đầu ngón tay anh cầm bút, tiếp tục phác họa hình vẽ: “Đọc sách, còn nhìn anh hả.”
Kim Tịch vội vã thu hồi tâm trạng, chuyên tâm đọc sách.
Bạc Diên gạch ra một đoạn trọng điểm trong sách, đầu gối đụng một cái vào chân của cô, thờ ơ nói: “Có phải em mặc quần mùa thu không.”
Kim Tịch: …
Em mặc quần mùa thu thì có ảnh hưởng gì đến việc học của anh hả?
Cô cúi đầu, thấy đôi chân như cây cà rốt tròn vo của mình, trong nháy mắt cảm giác mình như người tàn phế.
Sở Chiêu bổ một đao: “Cậu ấy không chỉ mặc quần mùa thu, còn mặc hai cái.”
Kim Tịch hung hăng trừng mắt liếc cô ấy, nói: “Trời lạnh như thế này, mọi người không mặc hả?”
Mấy người nam sinh ngơ ngác nhìn nhau: “Đúng là không mặc.”
Để chứng minh sự trong sạch, mấy nam sinh rối rít kéo quần thể thao rộng thùng thình lên, quả nhiên, bên trong là một đoạn bắp chân nhẵn bóng, ngoại trừ lông chân thì không có gì cả.
Kim Tịch thấp giọng xuống tự mình lầu bầu vài câu.
Một giờ sau, Bạc Diên đứng dậy rời đi, Kim Tịch vội vàng hỏi anh: “Anh đi đây vậy?”
“Có lớp, đi trước đây.” Bạc Diên cất sách vào trong balo, khoác lên vai, thuận tay đè cái đầu nhỏ của Kim Tịch: “Đừng mất tinh thần, chăm chỉ ôn bài.”
Đầu Kim Tịch bị anh ấn vào trong sách: “Không thèm mất tinh thần đâu!”
Bạc Diên rời đi, chỗ anh ngồi cuối cùng cũng rộng rãi, nhưng mà hơi ấm phía sau cũng theo đó mà biến mất.
Cô trở về chỗ vừa nãy có cảm giác được anh bao bọc, không chỉ là ấm áp, còn có một loại cảm giác an toàn lẫn trong hơi ấm ấy.
Mấy nam sinh ở phòng 409 thuộc học viện quốc phòng đều thức dậy tập luyện vào năm sáu giờ sáng mỗi ngày, bởi vậy, bọn họ mỗi ngày đều có thể chiếm được chỗ ngồi ở thư viện.
Sau ngày đó, các nam sinh thức dậy còn sớm hơn cả gà đều sẽ giúp các cô gái đối diện giữ đủ bốn chỗ.
Mỗi lần đi thư viện, Kim Tịch luôn có thể thấy mấy người con trai to lớn nằm úp sấp ngủ gà ngủ gật.
Buổi chiều hôm đó, Kim Tịch mới từ trong phòng học đi ra, liền bị mấy cô gái trong phòng ký túc kéo đi đến sân huấn luyện của học viện quốc phòng.
“Hôm nay có cuộc sát hạch bắn bia ở học viện quốc phòng, đi xem náo nhiệt nào.”
“Bắn bia thì có gì mà xem.”
“Quan trọng không phải là bắn bia, mà quan trọng là học viện quốc phòng! Một hàng các anh trai chân dài mặc đồng phục, quyến rũ biết bao nhiêu.”
Kim Tịch định nói, đôi chân dài của Bạc Diên suốt ngày lượn lờ trước mặt các cô ấy còn chưa nhìn đủ sao.
Sân huấn luyện của học viện quốc phòng ở chân núi sau trường học, xung quanh sân trồng cỏ khô, mặt đất thô ráp, lắp đặt không ít chướng ngại vật để huấn luyện.
Xung quanh đã tụ tập không ít con gái, có lẽ đều bị “đồng phục quyến rũ” hấp dẫn mà tới.
Có nam sinh mặc đồ rằn ri cầm súng bắn, mặc kệ có trúng bia hay không, đều có thể khiến cho các cô gái cất lên tiếng hét chói tai.
Kim Tịch thấp giọng hỏi Sở Chiêu: “Súng thật hả?”
Sở Chiêu nói: “Đương nhiên, học sinh quốc phòng tương lai đều muốn vào quân đội, ai để cho cậu chơi giả chứ.”
Cô quét ánh mắt về phía sân huấn luyện, liếc mắt đã trông thấy thân hình cao gầy của Bạc Diên.
Anh mặc quân trang thẳng tắp, vóc dáng thon dài mạnh mẽ, ngón tay linh hoạt cấp tốc đổi băng đạn, anh cầm súng trên tay như đang chơi đùa với một món đồ chơi, vài phút đồng hồ là lắp ráp xong.
Nữ sinh dâng lên một đợt sóng tiếng thét chói tai mới.
Kim Tịch che lỗ tai lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
Áo anh thẳng tắp, ánh mắt chôn sâu dưới bóng mi, nghiêng đầu, nhắm mắt, ngắm đích xuyên qua ống ngắm, điều chỉnh độ chính xác.
Mặc dù cách khoảng mấy trăm mét, Kim Tịch vẫn có thể cảm nhận được sức hấp dẫn phát ra từ trên người anh như cũ, mỗi một động tác nhỏ nhất, thậm chí khóe mắt nheo lại thành nếp nhăn, cũng bao hàm lực độ sâu xa nào đó.
Lòng Kim Tịch tự nhiên thít chặt lại.
“Đoàng” một tiếng súng nổ, vững vàng trúng hồng tâm.
“A!” Cô bỗng dưng hét lên, kích động lôi kéo tay áo của Sở Chiêu và Lâm Lạc: “Trúng rồi!”
Hai người không nói gì nhìn cô, vừa nãy người khác cũng trúng, sao không thấy kích động như thế này hả.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của hai người, Kim Tịch lúng túng buông lỏng tay áo các cô ấy ra, không có sức lực nói: “Học trưởng bắn rất hay mà.”
Bạc Diên quả thực là bắn rất hay, mấy phát súng sau toàn bộ đều trúng vòng mười hồng tâm, độ chính xác này không thể nghi ngờ được chính là đệ nhất học viện quốc phòng.
Lâm Lạc nói: “Tới cuối kỳ thi học kỳ, học trưởng Bạc Diên luôn lấy được toàn bộ mười hạng nhất của học viện quốc phòng, mỗi môn huấn luyện thực chiến đều xếp đầu, thành tích tốt như vậy thực sự rất hiếm thấy.”
Sở Chiêu nói: “Tưởng môn vô khuyển tử*, nghe nói anh ấy từ nhỏ đã lăn lê bò lết trong quân đội mà lớn lên đó.”
(*Tưởng môn vô khuyển tử: Ý chỉ con cháu trong nhà cũng giỏi giang/có tiền đồ như cha chú anh chị trong nhà).
Kim Tịch chú ý thấy, lúc Bạc Diên bắn bia xong, có cô gái mặc đồ ngụy trang giống anh đi tới trước mặt anh, nói với anh mấy câu, trên mặt mang nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Cô ta giống như là đang xin Bạc Diên chỉ bảo vài tư thế, sau khi nói xong mấy câu, Bạc Diên liền làm mẫu lại tư thế cầm súng cho cô ta.
Xem ra, chắc là bạn học cùng lớp.
Kim Tịch rốt cục hiểu được lời nói của Hứa Triều Dương, không có lửa làm sao có khói, bên người học trưởng Bạc Diên của em chưa bao giờ thiếu các cô gái xinh đẹp.
Dù cho là ngủ cùng trên một chiếc giường, anh ngay cả một ngón tay cũng không động vào cô, thân thể nhỏ bé này của cô, có lẽ người ta thật sự không để vào mắt.
Tuy rằng cô cũng không muốn cùng anh làm đúng nghĩa từ “ngủ”.
Nhưng mà làm con gái, thiếu đi sức hấp dẫn cần thiết, vẫn khiến người ta thấy chán nản.
Cô rầu rĩ không vui trở về phòng ký túc.
Buổi tối, Kim Tịch vào phòng giặt quần áo, vừa vặn Bạc Diên cũng ở đó, anh mặc áo thun đen, lộ ra đường cong bắp tay lưu loát, anh cúi người giặt đồ rằn ri của mình.
Kim Tịch lẳng lặng đi tới góc phòng giặc quần áo, cách anh thật xa.
Nửa phút sau, Bạc Diên bưng chậu, lười biếng đi tới bên cạnh cô.
“Hôm nay có tới xem anh kiểm tra bắn bia không đấy?” Anh mở miệng hỏi.
“Không tới, hôm nay em có lớp.”
“Anh trúng năm bia, đều trúng vòng mười hồng tâm.”
Lời này có vẻ không kịp chờ đợi, như là cố ý khoe khoang với cô.
Thấy Kim Tịch buồn bực không nói, anh cho là cô không hiểu, vì vậy kiên trì giải thích: “Toàn bộ học viện bắn trúng bia ở vòng mười… chỉ có anh.”
“À.”
Bạc Diên thấy cô vẫn không phản ứng như trước, hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Bạc Diên lòng tràn đầy hy vọng có thể nghe được từ miệng cô vài câu ca ngợi và cổ vũ, thế nhưng con bé này không nóng không lạnh nói một tiếng “À”, ít nhiều khiến trong lòng anh có chút mùi vị không phải.
Anh cũng không dây dưa mãi vấn đề này, chỉ nói tiếp: “Ngày hôm nay rất náo nhiệt, rất nhiều con gái tới, anh nghĩ em ở trong đó.”
Kim Tịch thả chậu trong tay xuống, lực đạo có chút mạnh, chậu rơi văng hết cả bọt nước lên —
“Có nhiều con gái đến thì em phải đến sao, thiếu em anh cũng không hết khán giả.”
“Hôm nay em ăn thuốc súng hả?”
Lúc này, Sở Chiêu vào phòng giặt quần áo, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Bạc Diên là: “Học trưởng, chúc mừng nha!”
Bạc Diên cười nhạt: “Em có tới xem thi đấu.”
“Đúng ạ.” Sở Chiêu đi tới đối diện anh, đặt chậu xuống, nói: “Lúc anh trúng hồng tâm, khiến Tiểu Tịch thối kích động đến mức như con chó con vậy, vừa gào khóc vừa kêu “Học trưởng trúng rồi giỏi quá đi”!”
Kim Tịch: …
Vả mặt nhanh như gió lốc.
Bạc Diên ý vị sâu xa nhìn Kim Tịch, lẩm nhẩm: “Lừa anh à.”
Kim Tịch thả tay xuống chậu quần áo, xoay xoay tay trong nước ấm, trước khi đi còn bắn nước vào anh —