Phòng tiêu chuẩn có hai giường lớn, Kim Tịch và Sở Chiêu lấy chăn quấn kín mình, chỉ chừa ra cái đầu nhỏ, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Kim Tịch cạn lời: “Cho dù cậu đang nghĩ cái gì đi chăng nữa, stop ngay đi! Tớ với học trưởng cái gì cũng chưa làm, bọn tớ chẳng qua là đang… chơi cờ Ca-rô thôi.”
Giọng cô nhỏ dần, hơi chột dạ.
Sở Chiêu cười nói: “Trong phòng có giường rộng, quần áo bị vứt lung tung khắp nơi, học trưởng Bạc Diên lại không mặc gì, các cậu chơi cờ Ca-rô tình thú à.”
Kim Tịch:….
Không giải thích nữa! Thích thế nào thì thế ấy!
Cô trùm chăn qua đầu, nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên lúc này Sở Chiêu lại hỏi: “Tiểu Tịch thối, cậu có nghĩ đến mẫu bạn trai tương lai của mình như thế nào chưa?”
Kim Tịch mở to mắt, nhìn đèn ngủ trên tường, vòng ánh sáng xung quanh đèn mờ mờ, giống như thuyền buồm cô đơn trong đêm đen.
“Tề Thiên Đại Thánh.” Cô nói.
Sở Chiêu nhìn cô đầy khó hiểu.
Kim Tịch lẩm bẩm: “Khi bé, tớ luôn nghĩ rằng, bạn trai tương lai của tớ phải giống Tề Thiên Đại Thánh, anh ấy biết leo cây, đánh yêu quái, dùng Cân Đẩu Vân đi được vạn dặm, nếu tớ bị yêu quái bắt đi, dù anh ấy ở chỗ nào cũng sẽ trèo đèo lội suối đến bên tớ.”
Sở Chiêu nhíu mày: “Thế này thì… rất phi thực tế ý.”
“Đúng vậy.”
Đây chính là tuổi dậy thì vô cùng mộng mơ của Kim Tịch, là ảo tưởng đầu tiên về tình yêu.
Thế nhưng ngoài Tề Thiên Đại Thánh, cô không thể tưởng tượng người yêu tương lai của mình có dáng vẻ như nào.
“Không nói đến 72 phép biến hóa thần thông, cậu định đi đâu tìm một người bạn trai biết leo cây chứ.”
Từ trước đến nay Kim Tịch chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô hỏi Sở Chiêu: “Thế còn cậu?”
“Chắc chắn yêu cầu của tớ không hề cao luôn, vui vẻ lạc quan, là điển hình của mẫu con trai hòa đồng, chậm chạp chẳng hiểu gì, anh ấy có thể nhát gan, thế nhưng nếu tớ gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ không chút do dự chạy đến bên cạnh tớ, cứu tớ khỏi nguy hiểm.”
Kim Tịch: “Được rồi, cậu không cần nói nữa, chính xác là dựa vào bản thân Hứa Triều Dương để tả luôn.”
Khuôn mặt già nua của Sở Chiêu đỏ lên: “Lần trước ở mật thất, anh ấy bị NPC dọa đến mức như thế, cuối cùng vẫn khóc lóc chạy đến cứu tớ.”
“Cậu vẫn nhớ đến tận bây giờ à.”
“Ừ.”
Kim Tịch nghiêm túc nhìn cô ấy: “Thế nhưng Chiêu Chiêu ơi, cậu có nghĩ đến, nếu là người khác, ví dụ như tớ hoặc Lạc Lạc bị bắt, huấn luyện viên Hứa của cậu cũng sẽ chạy đến cứu y như thế thôi, anh ấy là người tốt thật nhưng đối với ai cũng tốt.”
Sở Chiêu mím môi: “Tớ biết mà, cậu không cần nói ra đâu.”
Ai cũng hiểu nguyên nhân, tuy nhiên không phải ai cũng có thể cầm lên đặt xuống dễ dàng được.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người cùng lên xe buýt ngắm cảnh, đi đến hẻm núi lớn.
Gió trong hẻm núi nhẹ nhàng thanh mát, nhiệt độ cũng thấp hơn.
Chỗ này có chất lượng không khí vô cùng tốt, hít sâu vào, làm cho tinh thần con người dễ chịu, vui vẻ và thoải mái hơn.
Đi cả một đường, khắp nơi đều là hoa cỏ núi non, rừng cây rậm rạp, xanh um tươi tốt.
Giản Tư Tầm đứng cạnh bậc thang được xây ở vách núi, nhìn toàn bộ phong cảnh, nổi hứng làm thơ, thì thầm: “Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai*.”
Mấy người con trai đi đằng sau, không ai đáp lại lời anh ta nói, thế là Kim Tịch nói tiếp: “Là ‘Đại Lâm Tự Đào Hoa’ của Bạch Cư Dị.”
(Hai câu thơ trên trong bài Đại Lâm Tự của Bạch Cư Dị có nghĩa là:
“Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm đã tan hết
Nhưng hoa đào ở ngôi chùa trên núi mới bắt đầu nở rộ…” theo thivien.net)
Giản Tư Tầm quay đầu nhìn Kim Tịch, cười khẽ nói: “Chương trình học của bọn em đã học đến môn Lịch Sử Của Nền Văn Học Cổ Đại rồi à?”
Kim Tịch lắc đầu: “Không ạ, kì sau mới học.”
Giản Tư Tầm nói: “Trước đấy có thể học thuộc đoạn văn với thơ ca của ‘Cổ Căn Tuyển Chọn’, đến khi thi cuối kì với thi lên nghiên cứu sinh, đều có thể dùng đến, đây là quá trình tích lũy dài hạn.”
“Vâng, cảm ơn học trưởng, nhưng em vẫn chưa được phát tài liệu học tập ạ.”
“Sau khi về trường, anh cho em mượn.”
Bạc Diên đi cuối cùng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn hai người phía trước.
Kim Tịch mặc một chiếc áo khoác nhung màu trắng không dày lắm, trông giống như một chú cừu non kêu be be.
Cũng chẳng biết đang nói đến cái gì mà cười hớn hở thế.
Cảm xúc của anh không được tốt cho lắm.
Hứa Triều Dương đứng bên cạnh nói: “Không biết kiểu con trai nho nhã thế này có cái gì tốt mà cô gái nào cũng thích như vậy, có làm được việc đếch gì đâu.”
Kinh Trì nói: “Cái này gọi là tài hoa.”
Hứa Triều Dương khó chịu: “Nói được vài câu thơ vớ vẩn mà cũng gọi là tài hoa?”
Kinh Trì mở vòng bạn bè mà Hứa Triều Dương vừa cập nhật: “Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc, chỉ biết đăng ‘Đậu móa cái này đẹp quá!’”, cậu như này mà tìm được bạn gái, tớ tặng cậu 10 hộp bao cao su.”
Lúc ban đầu Hứa Triều Dương không phát hiện, sau lại so sánh với Giản Tư Tầm, càng nghĩ càng thấy bản thân vô văn hóa, anh ta bèn mở điện thoại xóa trạng thái đi, một mình lén lút mờ ám gõ gõ cả buổi, rồi đăng lại lần nữa —-
Du xuân, tâm hồn được cảnh đẹp gột rửa, cảm nhận vẻ đẹp của thế giới, trong lòng thoải mái hơn!
Đăng kèm ảnh hoa dại đỏ rực.
“…….”
Linh hồn người cao tuổi giữa vòng bạn bè tươi trẻ.
“Có thể nói chuyện với cậu chút không, cái này gọi là thần giao cách cảm, đồng điệu về tâm hồn.” Kinh Trì tiếp tục đào tạo Hứa Triều Dương: “Cậu nói xem, khi cậu với con gái nhà người ta ở cạnh nhau, cậu sẽ nói chuyện gì với người ta, chiến dịch chiến thuật tấn công đột kích hay đánh sâu vào lòng địch?”
Dường như Hứa Triều Dương hơi đăm chiêu: “Cái này cmn cũng có lý đấy.”
“Thế nên, tớ cho cậu một gợi ý nhé.” Kinh Trì hướng dẫn từng bước: “Đừng đặt mắt cao quá, tìm cô gái thích cậu, dù cậu nói cái gì thì cô ấy cũng thấy hứng thú. Nếu cậu tìm cô gái cấp bậc nữ thần như Khúc Huyên Huyên, với cái trình độ này của cậu… Thật sự không bền đâu.”
Hứa Triều Dương vô cùng nghi ngờ nhìn Kinh Trì: “Sao tớ nghe như kiểu… Cậu đang vòng một vòng thế nhỉ?”
Kinh Trì nhún vai đầy vô tội: “Tớ đâu có thích nữ thần của cậu, lừa cậu làm gì, cái này gọi là sự thật mất lòng, tự cậu nghĩ kỹ lại xem.”
Bạc Diên bước nhanh lên, mỗi người một bên cùng với Giản Tư Tầm đi cạnh Kim Tịch, Giản Tư Tầm giống như giáo viên môn văn, trên đường không ngừng giảng kiến thức văn học lịch sử cho Kim Tịch, còn Kim Tịch nghiêm túc lắng nghe.
Thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn Bạc Diên, người này mặt không chút biểu cảm đi bên cạnh cô, không nói một câu, việc này khiến cô lo lắng.
Giản Tư Tầm không quan tâm đến sự tồn tại của Bạc Diên, tiếp tục nói chuyện với Kim Tịch: “Học muội, em có ý kiến gì với bài ‘Chí Tình Luận’ của Thanh Hiển Tổ không?”
Kim Tịch: “Việc này…”
Bạc Diên: “Học muội, em nhìn đám mây trên trời kia, có ý kiến gì không?”
Kim Tịch: “Ừm…”
Giản Tư Tầm tiếp tục nói: “Học muội, về ‘Chí Tình Luận’, anh có một vài quan điểm muốn chia sẻ với em.”
Bạc Diên: “Học muội, về đám mây trên trời kia, anh chuẩn bị viết một bài luận văn, em thấy được không.”
Kim Tịch:……
Bệnh thần kinh à!
Cô tăng nhanh bước chân, đi đến cạnh Sở Chiêu, không thèm để ý đến hai cái móng heo này.
Giản Tư Tầm và Bạc Diên liếc mắt nhìn nhau, tóe ra tia lửa văng khắp nơi.
Từ cái thang trên mỏm đá dốc đứng* nhìn xuống hẻm núi sâu thẩm, bên dưới tọa lạc một tứ hợp viện phong cách cổ xưa, tường ngói đen sì, trúc xanh làm nền xung quanh, giống như đang hòa mình vào cảnh sắc thiên nhiên.
Trong phim có đoạn truy sát ở hẻm núi, chính là lấy bối cảnh tại tứ hợp viện này, theo góc độ quan sát từ trên nhìn xuống, vừa vặn thu hết quang cảnh hẻm núi vào trong tầm mắt.
Tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Đi ngang qua một đoạn thang nghiêng chật chội chênh vênh, Bạc Diên và Giản Tư Tầm đều đồng thời quay đầu lại, tìm bóng dáng của Kim Tịch.
Kim Tịch cầm điện thoại chụp ảnh, bước đi chậm rãi, lại thấy hai oan gia kia như đang giằng co, mỗi người một bên, giống như thần giữ cửa chờ cô ở chỗ thang nghiêng.
Cô dứt khoát nắm lấy góc áo của Hứa Triều Dương: “Huấn luyện viên Hứa, anh dẫn em xuống đi.”
“Được thôi.”
Người đàn ông ấm áp họ Hứa, Hứa Triều Dương vui vẻ đồng ý, nắm tay Kim Tịch dẫn cô bước xuống bậc thang trên mỏm đá.
Lúc đi qua Bạc Diên với Giản Tư Tầm, huấn luyện viên Hứa còn cười cười với bọn họ: “Hai cậu đứng đây liếc mắt đưa tình à?”
Bạc Diên:……
Giản Tư Tầm:….
Ở vách núi có cửa hàng bán ngô, thịt nướng với mấy đồ ăn thức uống, giúp du khách bổ sung năng lượng.
Giản Tư Tầm thấy mặt Kim Tịch đỏ bừng, có phần ngột ngạt, vì vậy đi đến chỗ sạp nhỏ mua một lon Redbull lạnh cho cô: “Học muội, uống nước giải khát đi.”
Sau đấy Bạc Diên cũng lấy bình giữ nhiệt ở trong balo của mình ra đưa cho Kim Tịch: “Nước táo đỏ, vẫn còn ấm.”
Kim Tịch:…..
Chẳng muốn nhận của ai hết.
Lúc này, Bạc Diên vừa khéo sử dụng “vũ khí cuối cùng” —- Thẩm Bình Xuyên.
“Nghe lời, cái này do anh em dặn dò, phải uống nước ấm.”
Kim Tịch ngập ngừng, cuối cùng cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay Bạc Diên, mở nắp ra, uống một ngụm nhỏ, rồi nói với Giản Tư Tầm: “Cảm ơn học trưởng, mấy ngày này em không thể uống nước lạnh.”
Giản Tư Tầm: “Không sao.”
Bạc Diên nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười của người thắng cuộc, sẵn tiện cầm lấy lon Redbull trong tay Giản Tư Tầm: “Đừng lãng phí, tôi giúp em ấy uống cho.”
Lúc nãy mấy ván đều hòa, lần này Bạc Diên thắng hiểm.
Vẻ mặt Giản Tư Tầm trầm xuống, nói khẽ: “Chờ đi.”
Bạc Diên: “Tôi đợi.”
Sau khi dạo chơi ở hẻm núi có phong cảnh như tranh, nhóm người lại tiếp tục ngồi xe buýt đến cầu Thiên Sinh, cạnh vách núi có một cái cầu kính được xây vắt ngang qua, mặt kính trong suốt, đứng trên kính, giống như đang đặt mình trên vách núi.
Người có chứng sợ độ cao mà đi cầu kính này chân nào chân nấy đều mềm nhũn.
Kim Tịch cúi đầu nhìn xuống vách núi sâu vạn trượng dưới bàn chân, vừa khẩn trương vừa phấn khích, lôi điện thoại ra selfie.
Giản Tư Tầm đứng ở đầu cầu, trông giống như bị dọa sợ, không bước lên.
Kim Tịch đi qua, hỏi: “Học trưởng sợ độ cao à?”
Giản Tư Tầm bất đắc dĩ nói: “Đúng thế, anh không dám đi một mình.”
“Thế phải làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, em không cần để ý đến anh, tự em đi chơi đi, anh đứng đây nhìn thôi.”
“Thế thì tiếc lắm.” Kim Tịch nghĩ nghĩ: “Em dẫn anh đi nha, không sao, không nguy hiểm gì đâu.”
Giản Tư Tầm vui vẻ đồng ý: “Được, làm phiền tiểu Tịch rồi.”
Đúng lúc tay anh ta vừa đặt lên vai Kim Tịch, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ‘bịch’ trên cầu kính, Bạc Diên trực cmn tiếp ngất đi!
Kim Tịch sợ hãi hét lên, chạy về phía anh —-
“Bạc Diên!”
Ảnh đế Oscar nằm sấp trên cầu kính, như liễu yếu đào tơ, ôm trán: “Chóng mặt quá.”
Kim Tịch đỡ Bạc Diên đứng lên: “Học trưởng, anh sợ độ cao à?”
Bạc Diên yếu ớt gật đầu, ôm chặt vai cô: “Ừ.”
“Thế anh mau ngồi xuống bên này nghỉ ngơi đi, nhất định không được nhìn xuống dưới.”
Kim Tịch đỡ Bạc Diên ngồi xuống ghế bên lề nghỉ ngơi, lôi bình giữ nhiệt của mình ra cho anh uống.
Cô cực kì quan tâm anh, vô cùng vô cùng quan tâm.
“Tịch thối, em đỡ anh nhé.”
“Tất nhiên em sẽ đỡ anh rồi!”
Kinh Trì thấy bộ mặt ảnh đế của Bạc Diên, chỉ biết đỡ trán.
Chưa xong nữa à, mâu thuẫn lớn thế nào thì đánh nhau một trận giải quyết vấn đề đi, hai thằng đàn ông lớn tướng, đang diễn cung cmn tâm kế vườn trường chắc.
Như dự đoán, Giản Tư Tầm không chịu nổi, mặt không cảm xúc đi đến, lạnh lùng nhìn anh: “Học trưởng Bạc Diên này sao tố chất thân thể muốn ngất chỗ nào là ngất chỗ đấy vậy, không thể tin nổi đây là sinh viên xuất sắc đạt mười hạng toàn năng của học viện Quốc Phòng đấy.”
Khóe mắt Bạc Diên giật giật, nhìn thấy Giản Tư Tầm bình tĩnh bước đi vững vàng trên cầu kính: “Học trưởng Giản người muốn diễn lúc nào thì diễn lúc đấy, không thể tin nổi là nam thần xuất sắc bên viện Văn Học.”
Giản Tư Tầm: “Tôi giả bộ, thế học trưởng Bạc Diên cũng không phải sao.”
Bạc Diên: “Tôi không phải, tôi sợ độ cao thật.”
So xem da mặt ai dày hơn.
Kim Tịch thấy hai người đối chọi gay gắt, chẳng có dáng vẻ sợ độ cao gì.
Cô đẩy tay Bạc Diên ra, đứng lên, phẫn nộ nói: “Hai người các anh có bệnh à, vẫn chưa xong sao, tâm trạng tốt cũng bị các anh làm hỏng rồi!”
Cô kéo tay Sở Chiêu rời đi, không muốn cùng hai người này nói chuyện.
Bạc Diên đứng dậy nhìn theo cô, mím môi, nét mặt lạnh xuống.
Kinh Trì đi đến, vỗ vỗ bờ vai anh: “Đánh địch địch thương 1000, bản thân bị thương 800, hai thằng đàn ông lớn tướng rồi còn đố kị tranh giành tình cảm, còn ra thể thống gì nữa.”
“Tranh giành tình cảm?” Bạc Diên liếc mắt nhìn anh ta một cái, hừ lạnh nói: “Cậu ta thì được thích cái gì cơ chứ, chẳng qua là ỷ vào tâm địa thiện lương của Tịch thối thôi.”
Kinh Trì cười cười: “Chẳng lẽ cậu thì không chắc?”
Bạc Diên:….
Về sau Kim Tịch thật sự không để ý đến hai người họ nữa, kéo tay Sở Chiêu cùng mấy chị em chụp ảnh du ngoạn.
Bạc Diên cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, dứt khoát lôi bản vẽ ra, pha màu, chuẩn bị vẽ cảnh.
Thế nhưng bất kể vẽ như nào, tâm trạng của anh cũng không bình tĩnh được, câu kia của Kinh Trì “Chẳng lẽ cậu thì không chắc” giống như tra hỏi tâm hồn, làm cho tâm trạng anh càng ngày càng buồn phiền.
Thật ra vẫn luôn không chắc chắn, cho nên anh không dám hỏi bừa, sợ tự mình đa tình, cũng sợ đến cuối cùng, lại trắng tay.
Trước kia Bạc Diên vô cùng quyết đoán, chưa bao giờ phải do dự lưỡng lự, rụt rè sợ hãi, muốn, dù tranh hay đoạt, anh cũng chẳng do dự, thiếu gia nhà họ Bạc không ai dám chọc hình như đã thay đổi không còn quyết đoán như vậy nữa.
Anh không dám, vì cô bé này, anh không tranh nổi….
Nửa tiếng sau, Sở Chiêu chạy đến bên cạnh cầu kính, thở hồng hộc nói: “Học trưởng Bạc Diên, lúc nãy điện thoại của Kim Tịch bị rơi xuống sườn núi, cậu ấy đi nhặt, cuối cùng tự mình lăn xuống luôn, giờ không lên được, không biết phải làm thế nào.”
“Ở chỗ nào?”
Sở Chiêu chỉ chỉ: “Ở ngay phía trước ạ.”
Bạc Diên không kịp cất bản vẽ đã chạy điên cuồng theo hướng đường núi Sở Chiêu vừa chỉ.
Trên cầu gỗ dựa núi cách đó không xa, Giản Tư Tầm bám vào lan can, nóng lòng thò người ra muốn đi xuống tìm người —–
“Kim Tịch, em chờ đó, anh xuống ngay đây.”
Bạc Diên nhìn xuống dưới sườn núi, chỗ này là một đoạn sườn núi nhỏ, mặt núi nghiêng tầm 45 độ. Kim Tịch đứng ở đáy dốc, ôm gốc cây đại thụ vững chắc, thân mình gầy yếu không dám cử động, sợ hãi ngửa mặt lên: “Này, mọi người gọi cho cứu hộ đi, đừng mạo hiểm xuống dưới, em chịu được mà.”
Cô cúi xuống nhìn, càng xuống càng dốc, nếu mà lăn xuống, thật sự vô cùng nguy hiểm.
Một tay Bạc Diên giữ cầu gỗ trèo thẳng xuống, tay bám vào thân cây, tay kia thì ôm thân thể vụng về của Giản Tư Tầm kéo lên.
“Đại tài tử, cậu tự tỉnh lại đi.”
Tay Giản Tư Tầm thật ra không có lực, không chống đỡ được quá lâu, thấy Bạc Diên nhảy xuống dễ dàng như vậy, anh ta ngẫm nghĩ rồi quyết định từ bỏ.
Kinh Trì và Hứa Triều Dương chạy đến cùng hợp lực kéo Giản Tư Tầm lên.
Giản Tư Tầm khẩn trương nói: “Mau, mau gọi người đến!”
Kinh Trì nhìn xuống sườn núi, cười nhạt: “Không cần, loại chướng ngại vật có độ khó như này, chả là gì với Bạc Diên.”
Đúng thế, Bạc Diên mất vài phút là có thể leo xuống, chân giẫm lên đá trơ trụi, vươn tay, ôm lấy Kim Tịch, lo lắng hỏi: “Em có bị thương không?”
Kim Tịch liều mạng ôm lấy cổ Bạc Diên, sợ đến mức không dám động đậy: “Không, không sao.”
Một tay Bạc Diên ôm thắt lưng cô, nâng cô lên, để chân cô vòng qua hông anh, tay thì ôm cổ anh, giống như gấu Koala đang ôm cây.
Anh nhìn khắp nơi, thấy điện thoại Kim Tịch đang ở cạnh đống cỏ khô thì với tay qua, nhặt được điện thoại, sau đó nắm chặt cây mây trèo lên trên, thân thể nhanh nhẹn, có thể cảm thấy rõ ràng sức mạnh của cánh tay.
Kim Tịch kề sát nhìn Bạc Diên.
Hai má anh ửng đỏ, mày rộng, lông mi vừa dày vừa dài, mắt hình cung cong lên tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng tùy ý, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ kiên nghị.
Tớ thích người giống như Tề Thiên Đại Thánh, dùng Cân Đẩu Vân đi được vạn dặm, nếu tớ bị yêu quái bắt đi, dù anh ấy ở chỗ nào cũng sẽ trèo đèo lội suối đến bên tớ…..
Hơi thở Kim Tịch nhẹ nhàng mềm mại, bay đến bên mắt Bạc Diên, nhẹ nhàng thổi đến khiến lông mi anh rung rung, anh dịu dàng hỏi: “Em nhìn cái gì thế.”
“Em thấy anh giống một người…”
“Ai?”
“Tề Thiên Đại Thánh.”
Khóe miệng Bạc Diên hơi nhếch lên: “Bởi vì anh biết leo cây đúng không?”