Tiêu Dao Lục

Chương 127: Có Âm Mưu



Triệu gia cũng không có nhiều người giúp việc như trang viên của Tần Khinh Tuyết, thay vào đó là một đám người giống vệ sĩ, cứ cách một đoạn lại có hai tên đứng song song. Những người này ăn mặc lịch sự, trên người giấu EL9qm súng, gương mặt lạnh lùng. Khi Diệp Thiên đi qua, ánh mắt những người này tập trung lên người của hắn, tựa như đang muốn dò xét thứ gì đó.

Diệp Thiên đi bên cạnh Triệu Giai Nghi, vẻ mặt bình thản hỏi nàng:

- Nhà của ngươi lúc nào cũng có không khí hình sự như thế này sao?

Triệu Giai Linh có chút ngượng ngùng:

- Cái này…hôm qua ta có nói với phụ thân muốn mời người về nhà làm khách, rõ ràng hắn rất vui vẻ đồng ý. Không hiểu tại sao hôm nay lại thành ra thế này.

Diệp Thiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm:

- Ngươi rất hiếm khi mời bằng hữu đến nhà?

Triệu Giai Nghi thở dài:

- Là chưa bao giờ. Nhà ta khá bảo thủ, hơn nữa tầm mắt quá cao. Khách nhân đến nhà đa số là người có thế lực, đến bàn quan hệ hợp tác hoặc hôn nhân chính trị. Chỉ riêng lần này, không hiểu vì sao phụ thân và những người khác đều tỏ ra rất nhiệt tình. Bọn hắn biết ta hâm mộ ngươi không những không phản đối mà còn ủng hộ, thậm chí trong lời nói có ý để ta mời ngươi đến làm khách một chuyến. Ta nghĩ là do thân phận của ngươi khiến bọn hắn xem trọng.

Tuy Triệu Giai Nghi không biết thân phận của Diệp Thiên nhưng thông qua những bài báo và phát ngôn của hắn có thể thấy được vị thần tượng này không tầm thường. Bỏ ra mấy trăm triệu để làm một bộ phim, tự tuyển mình làm diễn viên chính có thể là người bình thường sao? Kể cả Triệu gia bọn hắn muốn dùng một tỷ cũng phải suy nghĩ một phen. Dù chưa động đến căn cơ gia tộc nhưng cũng đã là một khoảng tiền rất lớn.

Nhưng đó là suy nghĩ của nàng, Diệp Thiên biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Xem ra mọi thứ không phải ngẫu nhiên, có ai đó cố ý sắp đặt để dẫn dụ hắn đến đây. Có câu không tự tìm đường chết sẽ không chết, nếu những người này đã muốn, Diệp Thiên cũng không ngại tiễn bọn hắn đi một đoạn.

Tiến vào trong phòng khách, chiếc bàn lớn với những chiếc ghế được chạm khắc từ gỗ quý đã sớm ngồi kín người. Duy chỉ chừa lại một chiếc ghế nhỏ, vừa đủ hai chỗ, giống như dành riêng cho Diệp Thiên và Triệu Giai Nghi.

Bản thân Triệu Giai Nghi cũng bị một màn này bất ngờ:

- Phụ thân, gia gia, đại bá, biểu tỷ…hiếm khi các ngươi có mặt đông đủ như vậy. Lẽ nào có chuyện gì quan trọng cần phải thảo luận sao?

Gia gia của Triệu Giai Nghi là một lão nhân đầu tóc bạc trắng, nhìn qua còn già hơn cả Tần Chính hay Lý Hữu. Hơi thở của hắn suy yếu, mắt khép hờ, thân thể run rẩy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hắn nở nụ cười hòa ái giả tạo:

- Giai Nghi có bạn trai, chúng ta tất nhiên phải có mặt đầy đủ để chúc mừng.

Một câu nói đùa này không khiến Triệu Giai Nghi vui mừng. Tuy nàng có hơi ngây thơ nhưng cũng không ngốc. Bình thường gia gia rất nghiêm khắc, hiếm khi cười đùa với hậu bối trong gia đình. Từ phụ thân, đại bá, cô cô đều là hôn nhân kinh tế, chính trị do hắn sắp xếp. Tuy ít tiếp xúc, Triệu Giai Nghi biết vị gia gia này xem trọng lợi ích hơn tình thân. Cái gì mà chúc mừng tìm được bạn trai, lời nói dối này đến trẻ con cũng không tin được.

Hơn nữa, Triệu Giai Nghi chỉ thần tượng Diệp Thiên, là loại yêu thích thần tượng chứ không phải tình yêu. Tập trung đông người, vội vã gán ghép quan hệ như vậy, lẽ nào là nhìn trúng thế lực sau lưng Diệp Thiên?

“Quả nhiên là nhắm vào ta”. Diệp Thiên khẽ lắc đầu, vỗ vai Triệu Giai Nghi:

- Bọn hắn tìm ta. Ngươi tạm lánh mặt đi một chút, bọn ta nói chuyện xong sẽ dùng bữa sau.

Triệu Giai Nghi dùng ánh mắt lo lắng nhìn Diệp Thiên, tự biết mình không giúp được gì. Trong gia tộc rộng lớn này, nàng chỉ là một con cờ mặc cho người khác bài trí. Sinh ra trong thế gia chưa chắc đã là chuyện tốt.

- Ngươi cẩn thận một chút.

Triệu Giai Nghi rời đi, Diệp Thiên thản nhiên ngồi vào vị trí được chuẩn bị sẵn cho mình, thái độ hờ hững:

- Triệu gia? Một trong mười đại gia tộc năm xưa diệt đi Diệp gia?

Vẻ mặt lão giả chợt đổi sang nghiêm trọng, nhanh đến mức Diệp Thiên cảm thấy hắn không đi làm diễn viên thì thật lãng phí:

- Quả nhiên ngươi là dư nghiệt Diệp gia…

Diệp Thiên thở dài:

- Dừng. Ta đã nói mình và Diệp gia gì đó không có quan hệ. Các ngươi cứ tiếp tục như vậy là ép ta phải báo thù cho một gia tộc chẳng liên quan gì đến mình.

Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi bằng ám hiệu nào đó mà Diệp Thiên cũng không hiểu được. Một nam nhân trung niên gương mặt có mấy phần anh tuấn, mái tóc hoa râm lắc đầu:

- Ta biết hiện tại ngươi không muốn đối đầu trực tiếp với mười đại gia tộc nên mới tìm cách che giấu thân phận. Nhưng hiện tại tất cả đã tin chắc ngươi chính là Diệp Thiên của Diệp gia, không cần phí công vô ích.

Diệp Thiên cũng lười giải thích tiếp, dù sao cũng không có ai tin.

- Có gì mau nói, đừng lãng phí thời gian của ta.

Tự nhiên cõng nồi cho người khác. Tuy không phải chuyện gì to tát nhưng vẫn có chút khó chịu. Diệp Thiên không chối bỏ nữa khiến tất cả càng thêm vững tin với suy đoán của mình.

Nam nhân trung niên dùng giọng bình thản pha lẫn chút uy hiếp:

- Tuy rằng tin tức về ngươi bị Tần gia và Lý gia che giấu rất kỹ nhưng bọn ta thông qua những con đường khác cũng biết được một phần. Ngươi rất mạnh, đến mức cả hai đại gia tộc kia cũng phải coi trọng. Nhưng sức của một người có hạn, muốn dựa vào một mình ngươi chống lại mười đại gia tộc, báo thù là chuyện không thể nào. Cho nên hôm bay ta muốn thay mặt Triệu gia đưa ra một lời đề nghị.

Nam nhân nói đến đây liền dừng lại, giống như khơi gợi sự tò mò của Diệp Thiên. Đáng tiếc, đáp lại hắn là ánh mắt hờ hững, tựa như đang bảo ngươi muốn nói thì nói, không nói liền thôi. Loại đề nghị này không cần nghe cũng biết là chẳng tốt lành gì, nếu không đối phương đã không cần cố ý hạ thấp năng lực của hắn. Chín phần là gia nhập hay hợp tác gì đó, Diệp Thiên đã sớm nghe chán, nói hay không cũng như nhau mà thôi.

- Không cần nói, ta cũng không muốn nghe. Hiện tại vui vẻ dùng bữa, đợi ta rời đi mọi chuyện liền kết thúc. Nếu không…các ngươi thực sự cho rằng mình có cơ hội thắng sao?

Diệp Thiên vừa dứt lời, hàng loạt tiếng nổ đã vang lên khiến cả căn nhà chấn động. Toàn bộ vũ khí mà Triệu gia chuẩn bị sẵn đồng loạt nổ tung, trong đó có cả một món Hồn Khí bọn hắn vất vả lắm mới có được. May mắn duy nhất là chỉ thiệt hại về vật chất chứ không ai mất mạng. Xui xẻo nhất là vài tên tu luyện giả bị nổ trúng, vài bộ phận trên cơ thể bị thương chứ không nguy hiểm đến tính mạng.

Nể mặt người hâm mộ Triệu Giai Nghi, Diệp Thiên cũng không tính toán gì nhiều, dù sao Triệu gia cũng chưa kịp làm việc gì quá đáng. Hắn đã nhận lời đến đây dùng bữa thì dùng bữa xong sẽ rời đi. Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng những gì đã định, có biến cố gì cứ gạt sang một bên là được.

Trong sự chấn kinh của tất cả mọi người có mặt trong phòng, gia gia Triệu Giai Nghi đột nhiên nở một nụ cười nguy hiểm:

- Tiểu bằng hữu, ngươi thật sự rất mạnh. Chi bằng chúng ta đổi một phương thức giao dịch khác đi.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình