Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 40: Giọng nói mê hoặc



“……”

Quý Thanh Lê cũng lười biếng không muốn giãy giụa nữa, chủ yếu là lúc này trên người cô thực sự không còn chút sức lực nào.

Bùi Tây Trì ở Đế Đô có rất nhiều xe, hôm nay anh lái đến là một chiếc Cayenne màu đỏ. Anh ôm cô đến gần xe, một tay đỡ lấy cô, tay còn lại nhanh chóng mở cửa xe.

Anh đặt cô xuống một cách vững vàng vào ghế phụ. Sau đó đóng cửa xe rồi lên xe. Rất không thèm để ý đến Thẩm Ngọc đang theo sau.

“Bùi Tây Trì, tối nay tôi muốn ăn cơm cùng Thẩm Ngọc.” - Vừa rồi Quý Thanh Lê đã đồng ý với Thẩm Ngọc rồi, bây giờ mà nói một đằng làm một nẻo thì không hay lắm.

“Đi theo sau.” - Bùi Tây Trì không nói nhiều, trực tiếp hạ cửa kính xe và nói với Thẩm Ngọc ở bên ngoài.

Nói xong, xe liền lăn bánh. Thẩm Ngọc đành phải bảo người lái xe của mình ra để bám theo. Bùi Tây Trì lái xe rất nhanh, Thẩm Ngọc suýt nữa không theo kịp.

Thấy Thẩm Ngọc đằng sau rất vất vả mới theo kịp, Quý Thanh Lê mở miệng nói: “Bùi Tây Trì, anh ấy không chơi lại anh đâu, đừng chọc anh ấy nữa.”

Nghe cô ấy đứng ra nói hộ cho một người đàn ông khác, lòng Bùi Tây Trì như rơi xuống đáy vực.

“Em có thích anh ấy không?”

“…”

Cô ấy chỉ nói một sự thật mà thôi, làm sao lại nói đến thích được chứ?

“Nếu em không thích anh ấy, em sao lại đứng ra nói hộ cho anh ấy?”

“Thế thì cứ cho là em thích anh ấy đi.”

“Em——” - Bùi Tây Trì cảm thấy như có ai đó đang dùng một chiếc dao cực kỳ cùn đâm vào ngực mình. Dù biết cô bé này lạnh lùng, hoàn toàn không thể thích Thẩm Ngọc được.

Tuy nhiên, nghe cô nói như vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất bức bối. Dạ dày càng đau, môi của Quý Thanh Lê trắng bệch ra. Lúc này, cô thật sự không có sức mà để ý đến tâm trạng của Bùi Tây Trì.

Nhìn thấy cô không nói gì, Bùi Tây Trì quay đầu lại và thấy khuôn mặt trắng bệch của cô.

“Dạ dày lại không được thoải mái à?”

Dù cho cô bé này có hơi tinh quái với anh, nhưng nhìn thấy cô không được khoẻ, anh vẫn cảm thấy rất lo lắng.

“Ừ.”

Bùi Tây Trì đẩy ga mạnh hơn.

“Tôi đã sắp xếp xong bữa cơm rồi, sắp tới ngay thôi.”

Lúc này không phải là giờ cao điểm nhưng vẫn đi lạng lách, vì lo lắng nên Bùi Tây Trì còn vượt nhiều đèn đỏ.

Sau khi đậu xe vào garage, Bùi Tây Trì xuống xe và đi vòng qua phía bên kia ghế phụ, mở cửa xe cho Quý Thanh Lê xuống xe, chưa kịp đứng vững đã suýt té ngã, may mắn là Bùi Tây Trì nhanh nhẹn kéo cô vào lòng.

“Đã bảo không ăn cơm cho kỹ.”

Dạ dày không tốt mà còn không ăn cơm đủ bữa, thực sự muốn đánh cô một trận cho to đầu.

Anh bế cô cô lên, họ đi thẳng vào thang máy.

Ngay trong lúc này, Thẩm Ngọc cũng theo đến vừa hay thấy Quý Thanh Lê mặt trắng bệch, anh cũng hoảng hốt.

“Lê thần, cô sao vậy? Không thoải mái à? Hay là, tôi đưa cô đến bệnh viện trước nhé?”

Suốt thời gian qua, anh luôn thấy Quý Thanh Lê tự tin phong trần, anh chưa bao giờ thấy cô ấy yếu đuối đến như vậy. Vẻ yếu đuối như vậy của cô ấy làm cho người ta thấy đau lòng.

“Bệnh cũ tái phát thôi, ăn chút là hết.”

Bệnh dạ dày của cô là do đói bụng, muốn chữa trị thì thực sự rất khó. Thẩm Ngọc giúp bấm thang máy.

“Anh Trì, có nên để tôi bế giúp một lúc không?” - Thẩm Ngọc lịch sự mở lời.

Bùi Tây Trì liếc mắt anh ta một cái.

“Dựa vào cái gì để cho anh bế!”

Đây là cô bé của anh, anh tại sao phải để ai đó ôm, anh tự mình ôm không phải là tốt sao?

“…”

Dựa vào cái gì? Đây thực sự là một câu hỏi hay đấy! Nhưng mà anh Bùi Tây Trì dựa vào cái gì mà có thể bế Lê thần chứ!

Lúc này, Quý Thanh Lê trông đặc biệt dễ thương, dạ dày không thoải mái nên cô chỉ muốn ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.

Bùi Tây Trì thực sự là một người rất nguy hiểm. Chỉ là cô không ngờ lại được anh bế lên như vậy, lại càng có cảm giác an toàn hơn.

Bùi Tây Trì đã đặt một nhà hàng rất nổi tiếng ở Đế Đô, nhưng không phải là nhà hàng nổi tiếng được đánh giá ở trên mạng, mà là một nhà hàng nổi tiếng về chăm sóc sức khỏe qua ẩm thực.

Khi quản lý nhà hàng biết Bùi Tây Trì sẽ đến, ngay lập tức đã giao cho nhân viên bắt đầu chuẩn bị.

Lúc này thấy Bùi Tây Trì đang bế một cô gái bé nhỏ, quản lý vẫn không thể tin nổi và nháy mắt một vài lần.

Đó là Tổng giám đốc của Tập đoàn Vân Quang đấy! Chỉ cần anh ta hắt một cái hơi, toàn bộ nền kinh tế của Trung Quốc sẽ run sợ.

Bao nhiêu người phụ nữ đã cố gắng muốn lên giường với anh ta cũng không đáng là gì trong mắt anh ta.

Nhiều tiểu thư danh giá không thể chịu đựng, còn tạo ra tin đồn trong dân gian rằng Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Quang chắc chắn không thích phụ nữ.

Kết quả, lần này hẳn là tự vả rồi chứ!

“Bùi thiếu gia, để tôi giúp một tay!” Quản lý muốn tỏ ý muốn giúp.

Bùi thiếu gia khó khăn lắm mới đến đây một lần, anh ta tự nhiên muốn thể hiện thật tốt.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa nói, đã thu hút ánh mắt muốn lấy đi mạng người của Bùi Tây Trì. Tại sao họ lại muốn tranh nhau như thế!

“Tôi… tôi có nói sai gì không?” - Quản lý hỏi không chắc chắn.

“Cô ấy dạ dày không tốt, mọi thứ mà anh chuẩn bị đã sẵn sàng chưa?” Bùi Tây Trì bế cô gái và đưa vào phòng riêng.

Dạ dày rất đau nhưng thực ra cô ấy vẫn chưa đau đến mức không thể di chuyển. Chỉ là, lúc này cô thực sự là không muốn cố gắng nữa.

“Mọi thứ đã sẵn sàng.”

Ngay lập tức, quản lý đã cho người đến phục vụ đồ ăn. Bùi Tây Trì đặt cô lên ghế, ngay lập tức đổ cho cô một tô canh.

“Uống một chút canh trước để sưởi ấm dạ dày.”

Quý Thanh Lê thực sự cảm thấy anh chàng này hơi thái quá, người không biết còn nghĩ rằng cô sắp chết vậy!

“Thẩm Ngọc, ngồi đi.” - Quý Thanh Lê mời Thẩm Ngọc.

“Em không cần lo cho tôi, dạ dày em không thoải mái, em uống canh trước đi.”

- Thẩm Ngọc cũng biết nhà hàng này, thực sự rất nổi tiếng về chăm sóc sức khỏe qua ẩm thực.

Dạ dày thực sự rất không thoải mái, Kỳ Thanh Lê dùng thìa uống vài ngụm canh. Dạ dày đau, không thể ăn quá nhiều, cũng không thể không ăn, thực ra là một việc rất phiền toái.

Thực ra Bùi Tây Trì từ buổi trưa cho đến giờ cũng chưa ăn gì. Biết cô bị Thẩm Ngọc đưa đi, Thẩm Ngọc cũng là người của Cục An ninh.

Nhiều hành động của anh chàng này hoàn toàn không an toàn. Anh lo lắng cho cô, vì vậy anh liền đến Cục An ninh mà không nghỉ ngơi?

Vì không liên lạc được với cô, nên anh bất chấp nguy hiểm và tiến vào Cục An ninh, anh hoàn toàn không quan tâm sẽ có hậu quả gì.

Có lẽ anh đã thực sự yêu cô bé này rồi phải không? Đó là một cảm giác chưa từng có. Lo lắng cho một người đến như vậy. Dù biết rằng tay nghề của đối phương rất giỏi, nhưng vẫn lo lắng khi không liên lạc được với họ.

Quý Thanh Lê uống một tô canh, dạ dày ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.

“Mọi người hãy ăn đi.”

Hai người họ nhìn anh làm gì vậy? Liệu chỉ là nhìn cô bé ấy mà không cần ăn gì à?

Khi thấy sắc mặt của cô bé đã tươi hơn nhiều Bùi Tây Trì mới thả lỏng cơ thể căng thẳng.

“Tôi không đói.”

Có lẽ cô đã hủy hẹn với anh vì Thẩm Ngọc phải không? Quý Thanh Lê chọc cho anh một dĩa rau. - “Anh ăn đi.”

Anh đã có thể đến được ở thời điểm này thì anb cũng không có thời gian để ăn đâu. Khi thấy cô bé cho mình một miếng rau, biểu cảm của Bùi Tây Trì nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Thẩm Ngọc, anh cũng ăn đi.” - Quý Thanh Lê mời Thẩm Ngọc.

“Lê thần, dạ dày của em vẫn không ổn chứ? Tôi biết một bác sĩ đông y rất giỏi, tôi sẽ đưa em đến xem.”

“Không cần, cũng chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, chỉ cần chú ý khi ăn là được.”

“Lê thần, đã đến đây rồi thì hãy đi xem thử đi! Ông bác sĩ đông y đó thực sự rất giỏi.”

“Thật sự không cần.”

Quý Thanh Lê thực sự không thích uống những loại thuốc đông y đắng ngắt như thế.

Thẩm Ngọc vẫn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của anh ấy reo lên, đó là cuộc gọi từ cấp trên của anh. Anh xin lỗi Quý Thanh Lê rồi đi nghe điện thoại.

Kẻ làm phiền cuối cùng cũng ddi ra ngoài, Bùi Tây Trì thấy cô bé không ăn nhiều, không khỏi nhăn mày.

“Mở miệng ra.” - Người đàn ông nói, giọng điệu rất mê hoặc.