Hắn sẽ ở lại giữ Bình thành hay là mạo hiểm đến cứu nàng...
Trong lòng Vô Tà khẽ rung động, nam tử trước mắt lười biếng mỉm cười nói ranhững lời như có lực hút làm xao động lòng người nhưng cũng có thể không phải lời nói này của hắn khiến lòng người xao động mà do đáp án này hấp dẫn bản thân...
Nàng vội vàng bật cười, sao nàng có thểquên sự giáo huấn của hắn nhanh như vậy, hôm qua đã quỳ cả đêm rồi? Cólẽ hắn sẽ cứu nàng nhưng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ kẻ nào làm rốiloạn kế hoạch của hắn, hắn không phải là nàng.
”Rốt cuộc ngươi là ai.” Nét mặt Vô Tà khẽ dịu xuống sau đó lại nghiêm túc.
Tuy Vô Tà còn nhỏ nhưng khí thế kia lại thật sự có thể dọa người cho nêncũng dọa nam tử trước mặt nàng đang đắc ý vì ý nghĩ rất tuyệt của mìnhsợ hết hồn, lát sau mới nở nụ cười sáng chói híp mắt nói: “Ngươi muốnbiết người bắt ngươi là ai? Hay là người đánh cược với ngươi là ai?”
Vô Tà nhíu mày, có gì khác nhau sao?
Nam tử kia khép lại quần áo vừa mặc xong sau khi tắm, chân trần giẫm trênnền đá, hiếm khi lại không gọi đồng tử bên ngoài vào hầu hạ hắn mà tựmình cúi người mang giày vào: “Bắt ngươi là chủ nhân của Vô Lượng sơntrang nổi tiếng với khung cảnh tuyệt đẹp, không tên không họ.Nhưng người đánh cược với ngươi gọi là Hiên Viên Nam Lăng,ngươi đã biết tục danh của ta nhưng không được nói cho người khác biếtlà ta bắt ngươi đi, như vậy sẽ rất phiền phức.”
Hiên Viên Nam Lăng?
Vô Tà mím môi vẻ mặt lạnh lùng, một lúc sau mới nhếch môi có chút giễu cợt: “Nhưng Hiên Viên là họ của Bắc Tề quốc.”
Nam tử được gọi là Hiên Viên Nam Lăng hé mắt cười: “Cho nên ta mới nói làphiền phức rất lớn, đánh cược là giữa bằng hữu chúng ta nên ngươi phảigiữ bí mật cho ta, về sau Tần Yến Quy muốn diệt Vô Lượng sơn trang củata cũng được nhưng nếu cáo trạng với phụ hoàng ta thì lúc ta trở về nhất định sẽ chịu không nổi.”
Ý của hắn là hoàng đế Bắc Tề Hiên Viên Giác hoàn toàn không biết gì về hành động của hắn?
Sắc mặt Vô Tà trầm xuống không hề vui vẻ gì nhưng người trước mặt lại cườivô cùng sáng lạn,: “ Sở vương Bắc Tề Hiên Viên Nam Lăng? Thật sự khôngnghĩ rằng chủ nhân của sơn trang này lại là ngươi, nếu ngươi lừa đượcthiên hạ thì sao hôm nay lại nói thân phận của mình cho ta biết?”
Thật sự là Vô Tà có chút giật mình, không nghĩ tới chủ nhân của sơn trangquỷ dị hoang đường này lại là Hiên Viên Nam Lăng của Bắc Tề? Nói vậy thì phương Bắc làm phản có lẽ có liên quan Bắc Tề, đó không phải là tạophản sao, rõ ràng là Bắc Tề dã tâm bừng bừng muốn gây bất lợi với Biệnquốc! Hắn nói chuyện làm việc tất cả đều lười biếng không quan tâm nhưng ý tứ trong lời lại phủi sạch Bắc Tề không còn một mống, toàn bộ đều đổlên đầu hắn.
Dường như Hiên Viên Nam Lăng có chút vô tội,trên gương mặt xinh đẹp kia rất ủy khuất: “Vì sao ta phải tự khai họtên? Còn không phải do ngươi hỏi rốt cuộc ta là ai sao? Vấn đề ngươi hỏi dĩ nhiên ta muốn thành thật trả lời, vậy mà ngươi còn hỏi ngược lạita?”
Huyệt thái dương Vô Tà giật giật, nàng đã biết vô lại nhưng chưa từng biết có ai vô lại như Hiên Viên Nam Lăng.
”Tần Dung biết thân phận của ngươi không?”
Nếu hắn biết nhưng vẫn còn cấu kết thì tội tên đó nặng lắm!
”Vấn đề của ngươi thật nhiều.” Hiên Viên Nam Lăng có chút thiếu kiên nhẫnvới hai ba vấn đề của Vô Tà, một tay chống cằm híp mắt nói: “Ta buôn bán với Tần Dung là thật, hắn muốn ta động tay động chân ở Bình thành, xong việc sẽ cho ta rất nhiều vàng bạc châu báu, chuyện tốt như vậy saokhông làm?”
Khóe miệng Vô Tà giật giật nói không nên lời, Sở vương Bắc Tề còn cần quan tâm vấn đề vàng bạc châu báu sao?
Dường như nhìn thấu biểu cảm khinh bỉ bản thân trên mặt Vô Tà nhưng Hiên Viên Nam Lăng không hề cảm thấy xấu hổ, cười híp mắt: “Ta đoán hắn khôngbiết vì nếu biết còn dám buôn bán với ta sao? Dù ngốc đến mấy cũng không đến nổi nội đấu trước mặt người ngoài để ta ngư ông đắc lợi. Lúc đầuhắn muốn thực hiện khoản mua bán này ta còn không hứng thú lắm nhưngnghĩ lại thì nhìn người người Biện quốc chó cắn chó, đấu ngươi chết tathương cũng rất có ý tứ. Biện quốc bây giờ...”
Trong đôi mắt sóng sánh của Hiên Viên Nam Lăng chợt lóe tinh quang: “Đã sớm không còn đáng sợ.”
Lòng nghi ngờ của Kiến đế quá nặng, mặc dù thái tử và Tuyên vương đều ngoantuyệt không thể khinh thường nhưng nếu ngày nào đó xảy ra tranh đấu chắc chắn phải có một người thua. Biện quốc lúc này vẫn là một nước lớn ởTrung Nguyên đó là do chưa đến lúc thôi nhưng loạn trong giặc ngoài, vận mệnh kết thúc cũng không còn xa.
Vô Tà giật mình, bề ngoàihắn phóng đãng không kềm chế được nhưng dã tâm bên trong lại như langnhư sói, căn bản việc phương Bắc loạn, Bình thành bị vây khốn là chuyệntốt hắn làm!
”Hai nước vừa đám hỏi, vì sao ngươi lại muốngây chuyện?” Vô Tà nhíu mày, nếu Bắc Tề có dã tâm ác độc thì không có lý do gì mà Hiên Viên Giác lại đưa nữ nhi mình thương yêu nhất vào miệngcọp, gả cho Tần Xuyên?
Hiên Viên Nam Lăng sờ sờ lỗ mũi, chắc là do vừa mới tắm rửa xong nên mắt phượng xinh đẹp, môi đỏ mọng căngbóng cực kỳ diêm dúa lẳng lơ tà mị: “Tiểu Vô Tà, ngươi đổ oan cho ta, ta gây chuyện chỗ nào? Rõ ràng bọn họ muốn đối chọi gay gắt thôi. Ngươinhìn xem muốn đẩy Tần Yến Quy vào chỗ chết là huynh đệ của hắn, làm phản là con dân Biện quốc các ngươi, không hề có một chút quan hệ nào vớita. Cùng lắm là ta không từ chối được thành ý của Ngũ hoàng tửBiện quốc các ngươi, thay hắn đốt tất cả lương thảo trong Bình thành rồi phái chút chó săn bảo vệ các điểm quan trọng của Bình thành không chobất cứ kẻ nào đi qua, để đám người Tần Yến Quy giữ một tòa tử thànhtrống rỗng mà thôi. Ngươi xem chó săn của ta cũng không phải đã bị tiểuoan gia ngươi giết sạch sao? Khoản mua bán này mất nhiều hơn được thuathiệt rất lớn, thật sự làm ta đau lòng mà!”
Vô Tà không nói, hắn bị đôi mắt trầm tĩnh lại như có lực xuyên thấu của Vô Tà nhìn xemchột dạ, giật giật miệng không cam tâm nói: “Bất quá nhiều nhất chỉ làkích động lòng nghi ngờ làm phản thôi, ta sợ quân phản loạn kia của Biện quốc các ngươi bị triều đình giết chết, mạng người quan thiên, ta không muốn nhìn thấy người chết nên không thể làm gì khác là tặng mấy ngườigiỏi hành quân bố trận cho bọn hắn còn tặng thêm chút binh mã tinh nhuệthôi. Nói đi nói lại ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, sao ngươi không khởi binh tự lập làm vua? Không đến ba năm năm năm đã tiến vào hoàng thànhchém đầu lão hoàng đế kia lúc đó ngôi vị hoàng đế sẽ là của ngươi?”
Đâu phải chỉ là lòng lang dạ thú mà miệng lưỡi cũng rất lợi hại, không quên quạt gió thổi lửa khắp nơi!
Thấy Vô Tà bất vi sở động, Hiên Viên Nam Lăng tự cảm thấy không có gì vui,cong môi kéo tay Vô Tà đi: “Hôm nay ta cũng đã nhìn ra Tần Yến Quy làmột nhân vật hung ác, đối nghịch với hắn mất nhiều hơn được, ngươi làcủa hắn người, ta tự nhiên sẽ không làm tổn thương ngươi, nếu đả thươngngươi sợ là hắn sẽ lột ta da, ngươi yên tâm đi theo ta mấy ngày thôi.Trước mắt chỉ sợ tin ngươi bị ta bắt đã truyền đến tai Tần Yến Quy, nếuhắn coi trọng ngươi tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu ngươi, nhưng ta cũngkhông thể để cho hắn phát hiện là ta bắt ngươi, nếu không hai nước giaochiến tổn thương người vô tội, sinh linh đồ thán là chuyện sai lầm vôcùng. Phụ hoàng mà biết ta dính vào chuyện này thì sợ là khi trở về BắcTề đảm bảo da ta cũng không còn, da ta mặc dù ấm áp nhưng ngươi đànhlòng để người ta lột đi làm quần áo cho ngươi sao?”
Ngươi là người của hắn...
Năm chữ kia làm Vô Tà trong phút chốc thất thần, Hiên Viên Nam Lăng nói rất nhiều nhưng khúc sau hắn cằn nhằn nói gì đó đã không hề lọt vào tainàng, đợi phục hồi tinh thần lại thì mới giật mình thấy tên vô lại mặtdày vô sỉ này đang lôi kéo tay nàng đi, Vô Tà nhất thời nhíu mi, giãymấy lần lại phát hiện tay chân vô lực không thể tránh thoát.
Nhận ra ý đồ muốn tránh thoát hắn của nàng, trên mặt Hiên Viên Nam Lăng hiện vẻ bị thương nhưng lại không dấu được đắc ý trong lòng: “Sớm biết ngươi là tiểu ma đầu giết người không chớp mắt nên ta đã dự đoán trước đểngười cho tiểu oan gia ngươi dùng nhuyễn cân tán, không thể dùng sức,nếu không khó đảm bảo dưới cơn nóng giận ngươi có ra tay giết ta haykhông. Cho tới bây giờ tiểu oan gia ngươi ra tay không hề nể mặt, tasợ.”
Hung thần mà nói câu “ta sợ” thì đúng là có chuyện lạ, nghe xong Vô Tà cũng đen mặt.
Hiên Viên Nam Lăng nghiêm túc đổi đề tài, thương lượng với Vô Tà: “Tiểu oan gia, ngươi thật sự không muốn đổi quần áo sao?”
Vô Tà mím môi, hiển nhiên không muốn nói nhiều với hắn, Hiên Viên Nam Lăng lại xoa môi cười: “Ngươi đã thích mặc như vậy ta đành bất đắt dĩ nhịnmột chút. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta mấy ngày, ta tuyệt không động tay động chân nữa, nhân tiện cho người đưa chútlương thảo cho bọn hắn, ngươi thấy thế nào?”
Giọng điệu củahắn giống như đang lấy lòng Vô Tà, một đồng tử áo xanh thấy thế trợn mắt chắt lưỡi nghi ngờ chủ tử nhà mình có phải do tắm quá lâu nên tắm hưđầu óc luôn hay không?
Hiên Viên Nam Lăng chỉ cong môi nở nụ cười biếng nhác, với thủ đoạn của Tần Yến Quy nếu như chưa gì đã thuatrong một cái bẫy nho nhỏ như vậy thì cũng chỉ có thể là hắn hồ đồ đánhgiá quá cao Tần Yến Quy. Nếu Tần Yến Quy dễ dàng thua như vậy thì hắnkhó có thể tưởng tượng được thế gian này còn có ai là đối thủ để chơiđùa? Cuộc sống này sẽ rất cô đơn nhàm chán...
Một đường kéoVô Tà ra khỏi chỗ tắm rồi lại kéo ra khỏi sơn trang rộng lớn, Vô Tà cảmthấy khó hiểu nhưng chỉ lặng lẽ nhìn. Sau đó thấy Hiên Viên Nam Lăng một tay vẫn nắm tay Vô Tà giống như sợ nàng chạy, tay kia lại móc móc ởtrong ngực thật lâu mới lấy ra được một cái hỏa con*, nhìn thấy đồng tửáo xanh trong trang bận rộn chạy ngược chạy xuôi như đang vẫy chút gì đó khắp thôn trang, Vô Tà nhíu mày chóp mũi còn ngửi được mùi dầu.
(hỏa con: mồi lửa, như hột quẹt)
Thấy bọn họ vẫy không sai biệt lắm, dường như Hiên Viên Nam Lăng có chútkhông yên lòng lập tức tiện tay ném hỏa con về phía trước, trong phútchốc ánh lửa bốc lên thật cao, chính hắn cũng ứng phó không kịp bị sặcmột chút vội ôm Vô Tà lảo đảo lui về phía sau tránh đi, chỉ tiếc lửa bốc lên quá nhanh suýt nữa đã đốt tới áo bào của hắn nhưng lại xông đen một mảng lớn.
Vô Tà tự nhiên không có việc gì, quần áo trên người nàng đã bẩn thêm một chút cũng không có gì đáng ngại.
”Vì sao ngươi phải đốt thôn trang.” Nhìn thoáng qua ánh lửa ngập trời ở nơi bí ẩn lại thần bí như Vô Lượng sơn trang, Vô Tà có chút không hiểu.
Hiên Viên Nam Lăng đang bận rộn sửa sang lại áo bào của mình, thấy vậy ngừng lại trả lời: “Hai đồng tử kia của ta làm việc bất lực để người ta đitheo cũng không biết. Có lẽ là âm thầm đi theo ngươi, chắc hẳn Tần YếnQuy lo lắng cho ngươi nên bố trí người bên cạnh ngươi. Chỉ là bọn hắnkhông biết ta sâu cạn nên không dám tùy tiện động thủ, chỉ cho là tagiống những sơn tặc vô lương kia không thích thì sẽ giết ngươi nên càngkhông dám dễ dàng động thủ, không thể làm gì khác hơn là trở về bẩm báotin tức ngươi bị cướp tới đây. Ta thấy bọn họ đi tự nhiên phải đốt ổ,chẳng lẽ chờ bọn họ tới diệt ổ của ta?”
Hiên Viên Nam Lăngtrả lời hết sức thành khẩn giống như đang thảo luận thời tiết với Vô Tà, cuối cùng còn cong môi cười với nàng: “Như thế nào, không phảiđột nhiên cảm thấy ta khí phách hơn Tuyên vương của Biện quốc các ngươichứ?”
Ngay cả Vô Lượng sơn trang của mình cũng đốt, ánh mắtlại không hề chớp một cái cũng không có vẻ đau lòng, nếu không phải hắnlà Sở vương Bắc Tề có lẽ Vô Tà sẽ cho là lúc này hắn rất có khí phách.
”Sơn trang cháy, vậy toàn bộ đồng tử trong trang của ngươi phải làm sao?”
Chợt Hiên Viên Nam Lăng cười mập mờ với Vô Tà: “Sớm biết ngươi quan tâm bọnhọ, ngươi đã không thích bọn họ ở bên cạnh ta thì ta lập tức để bọn họgiải tán. Chỗ nào có ta ở thì có Vô Lượng sơn trang, ngươi đã làm đồngtử của ta vậy thì ta còn muốn bọn họ làm gì?”
Vô Tà đen mặt không để ý tới hắn.
Hiên Viên Nam Lăng vừa huýt gió thì thấy hai con tuấn mã đang kéo một chiếcxe ngựa xa hoa tới, hắn cười híp mắt ôm Vô Tà lên xe, sau đó cũng nhảylên nằm trong xe ngựa. Mặc dù không có người điều khiển nhưng hai conngựa kia rất có linh tính từ từ kéo xe ngựa đi, để lại sau lưng vô sốđồng tử áo xanh nước mắt lưng tròng oán giận chủ tử nhà mình sao nhẫntâm bỏ bọn họ lại.
Vô Tà không biết trong hồ lô Hiên ViênNam Lăng bán thuốc gì nhưng bản thân thực sự bị hắn dùng thuốc khiến tay chân vô lực, tạm thời không cách nào rời đi, ban đầu nàng theo đồng tửhắn tới đúng là có chút lòng riêng...
Dùng mọi cách lấy cớ có lẽ chỉ vì nàng cũng rất muốn biết một cái đáp án...
Thấy Vô Tà thông minh như vậy, Hiên Viên Nam Lăng tự nhiên không biết suynghĩ trong lòng nàng, chỉ cho là Vô Tà ăn thuốc của hắn rồi không thểchạy trốn, không khỏi càng thêm đắc ý.
Xe ngựa chạy hơn nửađêm, vẫn chạy vô cùng ổn, Hiên Viên Nam Lăng dĩ nhiên không cố kỵ chútnào ngã đầu liền ngủ, dáng ngủ tùy ý kia lại xảy ra trên một người xinhđẹp như vậy thì dù ai nhìn thấy đều không thể phủ nhận cảnh trước mắtgiống như tranh vẽ, nam tử đang ngủ, tóc đen xõa tung, áo quần nửa cởi,môi đỏ mọng diễm lệ, mắt phượng hẹp dài, dáng vẻ vô cùng biếng nhácnhưng lại khiến người ta không thể không mơ màng. Có lẽ cực kỳmệt mỏi nên Vô Tà đối với cảnh tượng trước mắt cũng không có phản ứngquá lớn, ngồi ở cuối xe ngựa một lúc bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, điềunày làm Hiên Viên Nam Lăng đang ngủ say nhịn không được lén lút mài răng rất có cảm giác thất bại, chỉ cảm thấy tiểu oan gia này thật sự khôngtim không phổi, lại không biết Vô Tà nhìn nhân vật như Tần Yến Quy nhiều như vậy, dù bộ dáng của hắn không tầm thường thì cũng không có phản ứng quá lớn, không hề bị hắn hấp dẫn chết đi sống lại như những đồng tử kia bị lừa điên đảo thần hồn.
Không biết bao lâu, đang êm đẹpnóc xe ngựa đột nhiên bị xóc lên, gió đêm lùa vào, bỗng nhiên Vô Tà mởmắt giống như tiểu dã thú tùy thời đề phòng, đáy mắt thoáng qua tia bénnhọn, sau đó một mảnh rõ ràng.
Hiên Viên Nam Lăng cũng độtnhiên mở mắt, chỉ vì xe ngựa vốn đang chạy vô cùng ổn đã bắt đầu lắc lưloạn xạ, giống như muốn ném người ra ngòai, sức lực vô cùng mạnh, haituấn mã kéo xe hiển nhiên bị kinh sợ hoặc là bị thương, nếu không haicon ngựa đó đều là thượng phẩm không thể nào dễ dàng bị kinh sợ nhảyloạn lên.
Hiên Viên Nam Lăng phát hiện chuyện không ổn, nócxe ngựa bị xóc đi bỗng nhiên lại bị cắt một góc lớn, vết cắt sạch sẽ lưu loát hiển nhiên là bị người từ trên chém xuống, do xe ngựa chạy quánhanh, hai con ngựa kia vốn là tuyệt phẩm lúc này lại bị kinh sợ nên tốc độ tuyệt đối không phải người thường có thể theo kịp vì vậy tạm thờichưa ảnh hưởng tới bọn họ, chẳng qua là xe ngựa không ngừng bị cắt bỏ.
Hiên Viên Nam Lăng ngồi dậy nhìn Vô Tà, câu nói đầu tiên đã chọc Vô Tà giận, mặt trầm xuống: “Tiểu oan gia, bình thường ngươi giết người không chớpmắt để cho kẻ thù đuổi theo có phải muốn liên lụy ta hay không?”
Vô Tà lạnh lùng liếc Hiên Viên Nam Lăng một cái, làm hắn ngậm miệng, đứngdậy lướt nhìn tình huống bên ngoài, quả nhiên một cơn gió lại từ trênchém tới, Vô Tà nhanh chóng nghiêng đầu nhưng nó lại chém trúng thânngựa, đau đến nỗi con ngựa kia kêu một tiếng càng thêm điên cuồng nhảylên.
Vô Tà nhíu mi, đoạn đường này hiểm trở, núi non trùng điệp, hai con ngựa cứ nhảy lên nhảy xuống như vậy,sớm muộn gì cũng lật xe rơi xuống, đến lúc đó đâu chỉ hai con ngựa nàymà ngay cả hài cốt hai người bọn họ đều không còn.
Bìnhthường bộ dáng Hiên Viên Nam Lăng lười biếng bừa bãi nhưng khi quét mắtnhìn tình huống bên ngoài, trong chớp mắt vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hếtsức tỉnh táo nói với Vô Tà: “Hai con ngựa bị thương, bước đi khác nhau,nếu tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn, tiểu oangia, mặc dù chết với ngươi cũng tốt vô cùng, có tình có nghĩa, không hềkém với thần tiên quyện lữ...”
Vô Tà liếc Hiên Viên Nam Lăng một cái, hắn lập tức ho khan một tiếng nói chuyện chính: “Chặt đứt dâycương một trong hai con ngựa.”
Lúc này lời ít ý nhiều, vừa nói xong Hiên Viên Nam Lăng lập tức tìm dưới đệm một thanh kiếm đồng ném cho Vô Tà.
Lúc này xe ngựa lắc lư điên cuồng, phải dùng hết sức nắm thành xe mới không để cho bản thân lăn mất, càng đừng nói tới Vô Tà phải tiếp được kiếm ởtrong không trung, cũng may thân thủ Vô Tà mạnh mẽ, chính xác tiếp đượcthanh kiếm đồng Hiên Viên Nam Lăng ném tới lại phát hiện kiếm này vôcùng nặng, Vô Tà thoáng vô lực nên cả người ngã ngồi xuống, cũng may tay kia không quên nắm chặt kiếm mới không để nó bị ném ra ngoài.
Hiên Viên Nam Lăng biến sắc lại lập tức dở khóc dở cười, lúc này mới pháthiện hắn tự tát bản thân, hắn sợ tiểu oan gia này giết người không chớpmắt mới để cho tiểu oan gia ăn nhuyễn cân tán, giờ phút này tiểu oan gia có thể cầm được kiếm đã rất tốt rồi, làm sao còn có sức kia chém đứtdây cương?
Vô Tà cũng dở khóc dở cười nhìn chằm chằm Hiên Viên Nam Lăng: “Lúc này chúng ta phải nhảy khỏi xe rồi.”
Hiên Viên Nam Lăng lắc đầu: “Tiểu oan gia, ngươi không nhìn thấy đường núihiểm trở sao, chừng nào ngươi có thuật xuyên qua vách núi thì nhảy bêntrái. Nhảy bên phải cũng rất tốt, không cần chờ xe lật hai người chúngta đã vùi thân dưới núi.”
Vô Tà cắn môi đứng dậy, lập tức bị Hiên Viên Nam Lăng ôm thắt lưng khiến nàng mất thăng bằng té trở về, để cho Hiên Viên Nam Lăng ôm thành một đoàn trong lòng, luôn luôn thíchsạch sẽ như Hiên Viên Nam Lăng cũng biến thành chật vật không chịu nổinhưng lại không buông tay, vẫn ôm chặt nàng trong lòng không để cho nàng đi, bất mãn lên tiếng: “Không nói nghĩa khí, ngươi muốn chạy trước? Sát thủ này là do ngươi đưa tới đó.”
Vô Tà thẹn quá thành giận, bị Hiên Viên Nam Lăng ôm trong ngực, hơi thở nam tính xa lạ kích thíchhuyệt thái dương của Vô Tà giật giật cảm thấy vô cùng nhức đầu, bây giờ nàng lại không có khí lực, tránh không thoát đành phải trầmgiọng nói: “Tiếp tục di xuống, hai con ngựa kia không ném chúng ta đi,một đường chạy lên đỉnh núi thì cũng sẽ rơi xuống núi! Bây giờ khôngnhảy cũng phải nhảy!”
Hiên Viên Nam Lăng không chịu, xe ngựa quá lắc lư, bọn họ ngồi cũng không xong huống chi bây giờ hắn còn ôm Vô Tà không buông: “Không được, hiện tại tốc độ xe nhanh như vậy, ta vớingươi nhảy xuống cũng phải gãy tay chân gãy, không được, không cho phépngươi nhảy một mình bỏ lại ta!”
Vô Tà không biết người nàytay trói gà không chặt là thật hay giả, nếu là thật, đường đường Sởvương Bắc Tề đầy bụng quỷ kế làm sao có thể tay trói gà không chặt? Ởtrong thâm cung, Hiên Viên Vân Nhiễm cũng sẽ đùa bỡn chút thủ đoạn thìmột Sở vương như hắn sao có thể vô dụng, nếu không còn không biết chếtbao nhiêu lần? Nhưng nếu là giả bộ, dưới mắt tình huống này hắn còn cóthể giả bộ giống như như thế, thì chỉ có thể nói người này quá đángsợ...