Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 38: 38





Đỉnh Hương lâu
" Thái tử điện hạ hẹn tại hạ ra đây, chắc không chỉ là uống trà không đâu nhỉ?"
Tên nguỵ quân tử Lạc Vu Quân này hôm nay hẹn nàng ra đây thì tất nhiên chẳng có chuyện gì tốt đẹp
Hôm nay đúng là súi quẩy, hết một tên Hàn Dạ Minh rồi lại tới tên này tới làm phiền nàng
Buổi sáng, bị tên kia chọc tức đúng lúc lại có một tên can đảm đâng tới cửa cho nàng hả giận
Lạc Vu Quân, hôm nay coi như ngươi xui xẻo, đến lúc nào không đến lại tới đúng lúc bổn quân đang buồn bực
Hôm nay đành phải để Thái tử điện hạ ngươi chịu thiệt vậy!
Lạc Vu Quân vẫn hồn nhiên không hề hay biết, hắn đã bị Cửu U Huyền lấy ra chút giận
Lạc Vu Quân hôm nay vẫn một bộ dáng thư sinh nho nhã, nhìn có vẻ là một thiếu nhiên tay chói gà không chặt, nhưng thực sự thế nào thì chỉ có mình hắn mới biết
Lạc Vu Quân thường ngày đều luôn gia tay giúp đỡ dân chúng, nhờ vào vẻ ngoài nho nhã của mình nên cũng rất được lòng dân
Đáng tiếc, đằng sau sự nho nhã này chính là một con người tàn nhẫn không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích
Lạc Vu Quân cười nhẹ, mở miệng nói:" Cửu công tử đúng là rất thông minh, vậy bổn cung cũng không vòng vo nữa!"
" Mời nói!"
" Bổn cung biết ngươi chính là người hôm đó!"

Không chút hoang mang hay sợ hãi nào, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt cùng cách xa.

Từ lâu, nàng cũng sớm đoán ra Lạc Vu Quân đã biết người trong trận chiến đêm hôm đó là nàng
" Vậy thái tử tính sao? Lấy chuyện này ra uy hiếp bổn công tử?"
" Không! Chỉ là bổn cung muốn ngươi giúp bổn cung diệt trừ Lạc Khang Dụ!"
Trong mắt hắn hiện lên sát khí, đâu có giống một thái tử nho nhã ban đầu
Cửu U Huyền:" Vậy sau khi xong việc thì ta được cái gì?"
Vàng bạc châu báu nàng không thiếu, một phần sản nghiệp của nàng thôi cũng đã nhiều gấp mấy lần cái quốc khố nhỏ của Vũ Quốc này rồi.

Còn về địa vị, mấy lão quái vật của đại lục còn phải nhìn sắc mặt của nàng mà sống.

Một thái tử nhỏ nhoi như hắn thì có thể cho nàng được cái gì?
Lạc Vu Quân đương nhiên không biết chuyện này nên vẫn kiêu ngạo mà nói
" Bổn cung có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý cả đời này không hết!".


ngôn tình hoàn
Nụ cười kinh miệt hiện lên trên khuân mặt nàng:" Vinh hoa phú quý? Ngươi ngay cả huynh đệ của mình còn không chút thương tiếc nào ra tay hãm hại, vậy một người ngoài như ta chỉ sợ sau khi xong việc sẽ phải quy thiên về với tổ tiên mất thôi!"
Nụ cười trên khuân mặt của Lạc Vu Quân dần dần tắt, trên mặt hiện lên một mạt tức giận
" Cửu Dạ, người đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Lời nói tràn đầy uy hiếp.

Cửu U Huyền lúc này cũng không cần phải tốn công ngồi diễn cùng hắn nữa, gương mặt lạnh lẽo tới cực điểm, hàn khí toả ra bao trùm cả căn phòng.

Lạc Vu Quân cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, đồng thời cũng vô vùng khiếp sợ
" Lạc Vu Quân, bổn công tử nể mặt ngươi thái tử nên mới đồng ý gặp mặt ngươi.

Ngươi nghĩ ngươi xứng đáng để bổn công tử tốn thời gian ngồi đây với ngươi sao?"
Môi mỏng hé mở, lời nói của nàng như giáng một cái tát vào mặt hắn
Tên Cửu Dạ này đây là coi thường hắn?
Đường đường là thái tử của một nước, trữ quân tương lai làm gì có chuyện hắn bị sỉ nhục như hôm nay!
" Ngươi thực sự không muốn hợp tác sao?"
Kiềm chế lại sự tức giận, hắn lại hỏi lại nàng lần nữa
" Ngươi thực sự không muốn hợp tác sao?".


— QUẢNG CÁO —