Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 56: 56





Một bên khác, Tiêu Lộ Khiết bị ngó lơ lúc này gương mặt không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Biểu cảm trở lên méo mó, ánh mắt đầy bất hảo nhìn cảnh tranh dành nữ nhân trước mặt
Nàng ta cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy uất hận
Tại sao mọi chuyện lại trở lên như vậy? Không phải thái tử nói trong lòng chỉ có mình nàng hay sao? Chắc chắn là do Tiêu Lạc Nhi! Đúng vậy, chỉ cần nàng chết, chết rồi sẽ không còn ai dành vị trí thái tử phi nữa!
Một nụ cười man rợ xuất hiện trên khuân mặt xinh đẹp kia.

Cũng may bây giờ không ai chú ý đến nếu không thanh danh nàng ta gây dựng bao nhiêu năm nay sẽ sụp đổ trong phút chốc
Mà bên này, Lạc Vu Quân và Lạc Thuần Nhã vẫn đang đối đầu kịch liệt.

Cho dù cả hai vẫn im lặng nhưng khí tức trên người trở lên vô cùng mãnh liệt giống như sắp đánh nhau vậy
" Chuyện này nói sau đi! Cũng đến giờ nhập tiệc, mọi người đến Lung Linh cung đi!"
Vũ Hoàng đã lên tiếng đâu còn ai giám không nghe.

Thế nên liền giải tán đi tới Lung Linh cung
Lung Linh cung là nơi thường đẹp nhất hoàng cũng Vũ Quốc.


Nơi này mỗi năm sẽ thay đổi tất cả đồ vật bên trong một lần, kể cả hoa cỏ cũng sẽ nhổ đi trồng loại khác
Khả Du Lan đối với nơi này rất yêu thích, vì vậy hầu như mọi năm đều sẽ tổ chức lễ mừng thọ của bà ở đây
Vũ nữ thân mình uyển chuyển, không biết đã thú hút bao nhiêu ánh mắt ở đây
Cửu U Huyền ngồi trên mái nhà gần Lung Linh cung, nhìn những lớp mặt nạ đang tươi cười nhau, trong đầu lại nhớ đến cuộc sống lúc trước
Dù ở hiện đại hay cổ đại, ở thời không nào thì những con người ở tầng lớp thượng lưu quý tộc sẽ có mặt nạ riêng cho riêng mình nhằm che đi bản tính thật bên trong.

Mỗi ngày, đứng trước mặt người khác chỉ có thể đeo lên mà không thể tháo xuống.

Ở tầng lớp này, số người sống với con người thật của mình được bao nhiêu chứ?
Cũng đúng, không đeo mặt nạ sao có thể tồn tại trên thế giới này.

Ngay cả chính nàng cũng đang đeo lên một chiếc mặt nạ che đi thứ sâu bên trong.

Không biết nàng đã đeo nó bao lâu rồi nhỉ? Một năm, mười năm, hay một trăm năm, nàng cũng chẳng nhớ nữa
Quay lại Lung Linh cung.


Những người vây quanh Ninh Lạc ngày càng nhiều.

Ninh Lạc cũng không thất lễ, thỉnh thoảng đáp lại vài câu cho có lệ
Từ nhỏ đến lớn Ninh Lạc nàng ghét nhất chính là mấy buổi tiệc như thế này.

Lý do ư? Đơn giản vì nó rất nhàm chán!
Lúc này, các đại thần, xứ giả các nước thay nhau dâng lễ mừng thọ lên
Nhìn từng những thứ xa xỉ như thảo dược ngàn năm, pháp bảo quý hiếm,...những tiếng kinh ngạc vang lên.

Bất quá những thứ này trong mắt vài người thì nó không đáng giá cho lắm
Tiêu Lộ Khiết không biết từ đâu bước ra, duyên dáng hành lễ
" Thái hậu, thần nữ từ thái y biết được bệnh đau đầu của người lại tái phát nên đã thỉnh sư phụ luyện chế cho người vài viên bổ thể đan, mong thái hậu không chê!"
Tiêu Lộ Khiết lấy ra một lọ thuỷ sứ nhỏ, đưa cho ma ma bên cạnh Khả Du Lan
Đổ ra, bên trong là năm viên bổ thể đan trắng noãn.

Nhìn mấy viên đan dược kia, ánh mắt mọi người không khỏi thèm thuồng, sau đó lại nhìn Tiêu Lộ Khiết với ánh mắt ngưỡng mộ
Không hổ là đồ đệ duy nhất của Đan Trí đại sư, một lần có thể lấy liền năm viên.

Phải biết rằng đó chính là đan dược cấp ba đấy.


— QUẢNG CÁO —