Tiểu Nha Đầu, Tôi Phục Em Rồi!

Chương 34



"Cậu chủ, Nhược Nhược bị làm sao thế?" Dì Phương lúc này đi ra, thấy Tô Chỉ Nhược trên tay băng bó đang đi lên lầu.

"Bị phỏng, dì điều độ lại đồ ăn cho con bé thích hợp một chút." Nói xong anh cũng về phòng.

___

"Dì Phương ơi!" Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống mà gọi, gọi vài ba lần cũng không thấy.

"Có việc gì sao? Dì Phương đi siêu thị rồi." Hoắc Tử Sâm ở trong phòng có nghe tiếng của Tô Chỉ Nhược liền ra ngoài xem thử.

"À... cháu muốn gội đầu nên cần nhờ dì ấy giúp." Tô Chỉ Nhược có chút ngại ngùng đáp lại.

"Để chú giúp." Hoắc Tử Sâm không suy nghĩ gì mà nói.

"Hả? Được sao?" Cô có chút bất ngờ, ánh mắt mở to lên một chút.

"Ừm!"

Phòng tắm.

Tô Chỉ Nhược ngồi lên chiếc ghế, đầu ngửa vào lavabo. Hoắc Tử Sâm còn tinh tế, đặt một chiếc khăn bông ở sau cổ để cho Tô Chỉ Nhược khỏi bị đau.
"Nhiệt độ nước này ổn không?" Một dòng nước ấm làm ướt tóc của Chỉ Nhược, cô dạ một tiếng sau đó ngồi im để anh gội đầu cho mình.

Tay của Hoắc Tử Sâm rất nhẹ nhàng, từng ngón tay chạm vào da đầu của cô mà từ từ xoa bóp. Hành động của anh vô cùng đẹp mắt, ánh mắt lẫn thái độ rất nghiêm túc và tập trung cho việc này. Dường như lần đầu tiên Hoắc Tử Sâm gội đầu cho con gái, vậy nên lúc đầu có chút luộm thuộm nhưng vẫn không sao, mọi việc vẫn đâu vào đấy. Hoắc Tử Sâm từ góc độ này nhìn xuống, gương mặt thanh tú với đường nét tinh xảo, chiếc mũi cao và nhỏ nhắn lại hài hòa với gương mặt bánh bao kia. Hai bầu má vẫn còn hồng hào, mịn màng không kém. Nhìn thấy cô nàng nhỏ này đang nhắm mắt lại hưởng thụ mà anh nhẹ mỉm cười, có lẽ được người khác gội đầu giúp sẽ rất thích thú.
Một lâu sau thì cũng xong, anh giúp cô lau tóc. Sau đó lại sấy khô tóc, nhìn hành động sấy tóc của anh có vẻ điêu luyện lắm, Tô Chỉ Nhược lúc này mới hỏi một câu.

"Chú từng sấy tóc cho ai rồi sao?"

"Vẫn chưa, cháu là người đầu tiên." Hoắc Tử Sâm vừa sấy tóc vừa đáp lại.

Quả thật cô chính là người đầu tiên, trước giờ anh cũng không có bạn gái. Mẹ của anh thì lại được bố bao bọc rất kĩ, anh còn chẳng được ôm mẹ hay ở cạnh mẹ quá lâu vì ông bố hay ghen. Có lần anh ngỏ ý muốn giúp mẹ sấy tóc thì ông bố "thân yêu" lại không cho phép mà giành lấy công việc đó, cuối cùng thì vẫn không được. Thế nên cô mới chính là người đầu tiên được anh sấy tóc.

"Xong rồi!" Tóc cũng khô, anh để máy xuống rồi rút phích cắm điện ra.

"Cảm ơn chú." Cô sờ nhẹ lên tóc mình, sạch sẽ, thơm tho mà không khỏi thích thú.
"Màu tóc gốc của cháu là màu Bạch Kim, chú thấy chân tóc sắp ra rồi. Đừng nhuộm đen lại nữa, sẽ không tốt cho tóc." Anh nhắc nhở.

Việc anh biết màu tóc gốc của Tô Chỉ Nhược là màu bạch kim cũng không có gì lạ lẫm. Vì hai năm trước anh gặp cô thì nhận định đầu tiên đó chính là tiểu nha đầu xinh xắn, với điểm nổi bật đó chính là mái tóc đẹp màu bạch kim, với gương mặt thanh tú.

Tô Chỉ Nhược: "Cháu cũng muốn như thế, nhưng mà quy định nhà trường không cho học sinh nhuộm tóc. Màu tóc của cháu như thế này... không ổn lắm!"

"Không sao, đừng lo việc đấy." Hoắc Tử Sâm mỉm cười nhẹ rồi xoa đầu cô.

___

Hoắc Tử Sâm: "Ăn cái này đi." anh gắp cho cô miếng thịt bỏ vào chén.

"Vâng."

"Miếng này nữa, cả miếng này." Hoắc Tử Sâm gắp liên tục các món ăn cho Tô Chỉ Nhược.

Tô Chỉ Nhược chỉ biết ngoan ngoãn mà ăn, hiếm khi được anh gắp thức ăn cho. Vậy nên cô có no cách mấy cũng phải ráng mà ăn cho hết.

"Này này, Hoắc Tử Sâm tôi còn chưa kịp gắp đồ ăn thì cậu đã gắp hết cho tiểu nha đầu kia rồi." Diệp Tinh Húc ngồi một bên, nhìn bạn thân của mình cứ gắp liên tục cho cô gái kia mà không chừa lại chút thịt gì, liền có chút cáu giận.

"Ai bảo cậu chậm tay?" Hoắc Tử Sâm nhàn nhạt đáp.

"Thịt này nấu ra để cho con bé bồi bổ, cậu ăn thứ khác đi." Hoắc Tử Sâm kéo đĩa thịt lại gần Tô Chỉ Nhược sau đó chỉ chỉ vào những món còn lại trên bàn.

Diệp Tinh Húc đành câm nín, thật quá bất công. Cái tên mặt lạnh này sao càng ngày càng thiên vị thế cơ chứ, địa vị của mình sắp bị lung lay rồi!!!

...

Những ngày sau đó Tô Chỉ Nhược không đi học mà phải nghỉ học ở nhà, vì bị thương ở bàn tay phải nên cô đi học cũng chẳng viết bài được. Đành ở nhà nghĩ ngơi vài hôm, ở nhà cô cũng buồn chán chẳng có việc gì làm. Nhìn đống bài tập luyện tay của thầy Mr. Jack giao cho mà cô có chút sợ.

Bài tập ác ma, sao có thể nhiều như thế cơ chứ? Nhìn một loạt bài tập, rồi nhìn vào cánh tay đang bị thương, tỏ vẻ bất lực. Đành vậy, xem qua bài giảng một lượt rồi sau này tập luyện sau. Chỉ còn hơn một tháng rưỡi nữa thôi, là cô sẽ quay về nước Mỹ để luyện tập cho cuộc thi dương cầm quốc tế.

Vài ngày sau.

"Diệp Tinh Húc, chú mau thức dậy cho tôi!!!" Tô Chỉ Nhược đứng trong phòng của Diệp Tinh Húc, tay thì ra sức kéo chiếc chăn ra. Giọng thì có phần to mà kêu réo.

"Tiểu nha đầu, có chuyện gì thế?" Diệp Tinh Húc lờ đờ mệt mỏi, tóc tai bù xù một đống như ổ quạ, giọng nói thều thào thiếu sức sống.

"Hôm qua chú lấy máy sấy của tôi dùng, sau đó nó hư luôn rồi. Chú đền cho tôi cái khác đi, huhu sắp đến giờ đi học rồi!" Tô Chỉ Nhược dáng vẻ bất mãn, có chút cáu giận, tóc cô cũng còn ươn ướt vẫn chưa khô hoàn toàn.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học lại, để đi học trễ sẽ không hay. Buổi sáng gội đầu thì ra chẳng thấy mấy sấy đâu, nhớ lại hôm qua Diệp Tinh Húc đã mượn. Cô liền chạy qua phòng Diệp Tinh Húc xem, phòng cũng không thèm khoá nên đành mạo mụi vậy.

Nhìn cái máy sấy trên bàn, vừa nở nụ cười hào hứng thì lại dập tắt ngay vì nó không chạy. Lại lần nữa chạy qua phòng của Diệp Tinh Húc mà bắt đền.

"Tiểu tổ tông của tôi, cháu qua phòng Hoắc Tử Sâm mượn dùng đỡ đi. Về chú mua cho cháu cái khác, có được không? Với cả hôm nay chú mệt lắm, cháu nhờ Hoắc Tử Sâm chở đi học đi nhé!" Diệp Tinh Húc không thèm mở mắt ra nhìn mà miệng thì cứ nói liên tục.

Hôm qua Diệp Tinh Húc thức khuya chơi game, cuối cùng tờ mờ sáng mới đi ngủ. Thành ra mới có bộ dạng như con đười ươi thế này.

"Cháu sẽ kêu chú Tử Sâm đuổi chú khỏi nhà, sẽ nói xấu chú trước mặt Dương Hy. Chú đợi mà xem!!!" Tô Chỉ Nhược hăm dọa, hậm hực sau đó bỏ ra ngoài.

Một vài ngày gần đây cô có thấy Diệp Tinh Húc hay hỏi thông tin của Dương Hy, mỗi khi Dương Hy đến nhà đưa vở chép bài cho cô thì Diệp Tinh Húc cứ như con cún nhỏ, lẽo đẽo theo Dương Hy. Tô Chỉ Nhược cũng không ngốc, đương nhiên nhận ra được ý tứ của Diệp Tinh Húc đối với Dương Hy là gì.

Cô chưa đi được bao xa thì Diệp Tinh Húc đã ngồi bật dậy, nhớ lại mồn một những câu đe dọa đầy đáng sợ của Tô Chỉ Nhược liền vội lao nhanh xuống giường, vội vã chạy ra ngoài. Vừa mở cửa ra thì thấy Tô Chỉ Nhược đang đứng ở đó, khoanh tay lựa lưng vào tường. Tư thái ung dung như rằng sẽ đoán trước được Diệp Tinh Húc sẽ ra ngoài vậy đấy.

"Tiểu tổ tông, cháu đừng thế chứ? Mình từ từ thương lượng một chút có được không?" Diệp Tinh Húc nhẹ giọng mà hòa giải.

"Được thôi, chuyện máy sấy tạm bỏ qua. Chú chở cháu đi học đi, cháu không thể làm phiền đến chú Hoắc được." Tô Chỉ Nhược cười cười đắc chí, biết ngay là Diệp Tinh Húc sẽ phải đầu hàng mà.

"Được được, chú mà được cháu yêu thương như cách cháu yêu thương Hoắc Tử Sâm thì tốt biết mấy. Đợi một chút, chú đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ!" Diệp Tinh Húc đành bó tay chịu trói, dù sao đến trường cũng vui.

Có thêm cơ hội gặp được Dương Hy, dạo này anh và Dương Hy cũng không còn gay gắt nữa. Dương Hy có vẻ đã chịu chấp nhận anh, chịu nói chuyện với anh. Nhưng bản thân Diệp Tinh Húc vẫn cảm thấy cô nhóc này sao cứ tỏ vẻ lạnh lùng ấy nhỉ? Hay do bản thân nhận nhầm?

Tô Chỉ Nhược lúc này mới đến trước cửa phòng của Hoắc Tử Sâm, cô gõ cửa vài tiếng nhưng không có gì đáp lại. Nghĩ trong lòng hẳn là anh đã đi làm rồi, thôi thì vào mượn máy sấy một chút rồi ra. Chắc là không sao đâu nhỉ? Nghĩ nghĩ xong cô cũng mở cửa bước vào, nhìn quanh căn phòng tối om không chút ánh sáng. Chợt lạnh sóng lưng, cô bật một công tắc điện lên rồi đi đến tủ gần giường tìm kiếm máy sấy tóc. Cực lực tìm các cánh tú khác một hồi cũng tìm được, vừa cầm nó lên thì giọng nói trầm ấm xuất hiện.

Khi nãy nhìn dáng vẻ thập thò kia của Tô Chỉ Nhược, liền nhớ đến bóng dáng của hai năm trước của cô. Anh còn nhớ lúc đấy vừa mới bước ra ngoài đã thấy cô nhóc kia đang lục tung tủ đồ lót nhỏ của anh. Lúc đấy anh còn nghĩ, có khi nào con nhóc này bị biếи ŧɦái không? Cái gái con đứa lại đi vào phòng người khác, còn lụt đồ của anh lên.

— QUẢNG CÁO —