Tiểu Nha Đầu, Tôi Phục Em Rồi!

Chương 38



Lúc này ánh đèn trong hội trường bắt đầu diệu lại, một người đàn ông mặc vest đen bảnh bao không kém phần sang trọng. Mái tóc gọn gàng vuốt ra sau, gương mặt phúc hậu. Là người nước Mỹ, nụ cười hiền từ thân thiện. Ông cầm mic lên nói một màn giới thiệu bằng tiếng anh.

"Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã bỏ ra thời gian quý báu để đến dự buổi tiệc này của tôi."

Kết thúc câu nói, một tràn pháo tay nhẹ từ các vị khách cũng vang lên. Tô Chỉ Nhược và Hoắc Tử Sâm cũng vỗ tay, Tô Chỉ Nhược nhìn thầy giáo của mình đang tiếp tục diễn thuyết thì thầm mỉm cười, chắc là thầy đang căng thẳng lắm nhỉ. Bình thường đi trình diễn trước nhiều người ông sẽ không ngại ngùng, ông sẽ tự tin trình diễn bài nhạc với tài năng của mình.

Nhưng hiện tại là đang đứng thuyết trình trước đám đông, không khó tránh khỏi việc lo lắng và ngượng ngùng. Sau màn giới thiệu, cùng lời thuyết trình ngắn thì bữa tiệc tiếp tục diễn ra. Các nhân viên phục vụ tiếp tục làm việc, họ liên tục bê các ly rượu đi xung quanh. Còn dàn nhạc trên sân khấu cũng tiếp tục hòa tấu.
Hoắc Tử Sâm: "Nếu cháu không thích không khí nơi đây thì chúng ta có thể về sớm."

Hoắc Tử Sâm sợ cô sẽ không quen, dù sao bữa tiệc kiểu như này cũng không thích hợp mấy với cô nha đầu này. Nên anh dự định rằng sau màn giới thiệu của Mr. Jack thì sẽ đưa cô về.

"Không sao đâu ạ!" Cô lắc lắc đầu.

Thật ra cô cũng cảm thấy không khí này không hợp với mình, nhưng vì hôm nay có thầy nên cô mới ở lại. Hơn nữa ở đây có rất nhiều doanh nhân thành đạt, Hoắc Tử Sâm là người làm ăn. Anh cần giao lưu nhiều hơn, nếu vì cô mà bỏ lỡ lần này thì quả thật không thỏa đáng.

"Nancy!" Giọng trầm bổng từ đằng sau vang lên.

Tô Chỉ Nhược nhận ra giọng nói này, cô liền nở nụ cười quay đầu lại nhìn.

"Thầy ạ!" Cô cười tươi tắn, quả nhiên đúng là thầy của cô - Mr. Jack.

"Ngoan!" Mr. Jack gật gật đầu, mỉm cười nhẹ nhìn cô học trò cưng của mình.
Sau đó lại nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh Tô Chỉ Nhược, thầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Khi nãy ở trên sân khấu thì ông đã thấy cả hai đang đứng bên cạnh nhau, nhìn chung khá ưng ý, hợp đôi.

Mr. Jack lịch sự đưa tay ra chào hỏi: "Đây là Hoắc Tổng nhỉ?"

"Chào ngài." Hoắc Tử Sâm không cười mà chỉ mím môi nhẹ, đưa tay ra bắt lại.

"Nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp mặt. Quả nhiên là phong thái hơn người, tuổi trẻ tài cao." Mr. Jack hiếm khi khen ngợi một ai đó, nhưng lần gặp mặt với Hoắc Tử Sâm thì quả thật khiến ông phải mở lời khen ngợi.

"Quá khen, những ca khúc của ngài rất hay. Bố của tôi rất cũng rất thích các tác phẩm của ngài, ông ấy còn có cả một album đĩa nhạc." Hoắc Tử Sâm cười nhẹ khiêm tốn đáp lại.

Mr. Jack mỉm cười gật nhẹ đầu tỏ vẻ hiểu ý, xong sau đó quay sang nhìn Tô Chỉ Nhược mà hỏi.
"Nancy, bố mẹ cháu đâu rồi? Sao không đến đây dự tiệc?" Mr. Jack cười hiền từ đứng đối diện cô.

Thiệp mời vốn dĩ là mời cả gia đình Tô gia, nhưng ông vốn biết Tô Chỉ Nhược đã sớm quay về Trung Quốc học tập. Nghĩ trong đầu chỉ có hai vợ chồng Tô đến, nhưng kết quả thì ngược lại.

Ông Tô Chấn - bố của Tô Chỉ Nhược là một người bạn khá thân thiết với Mr. Jack, không biết cơ duyên gì họ gặp và chơi cùng nhau nhưng đến bây giờ thì mối quan hệ vẫn rất tốt.

"Đi du lịch rồi ạ, vì chú Hoắc Tử Sâm đến đây tham gia tiệc nên sẵn tiện cháu đi theo." Cô cười đáp.

"Nancy, bố mẹ con ham chơi rồi! Hôm nay cứ thoải mái đi nhé." Ông vỗ nhẹ vai Chỉ Nhược.

"Vâng ạ."

"À phải rồi, ngày mai có thời gian chứ? Tôi muốn mời cả hai đến biệt viện chơi một ngày." Mr. Jack mở lời.

Lúc này Tô Chỉ Nhược mới nhìn sang hỏi ý anh, Hoắc Tử Sâm nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Mr. Jack là nhạc sĩ nổi tiếng và có địa vị, ông đương nhiên quen với rất nhiều người nhưng hiếm ai được ông mời đến nhà chơi. Có lẽ là vì Tô Chỉ Nhược là học sinh của ông, và cũng một phần là cảm thấy hứng thú với Hoắc Tử Sâm.

Quyết định giờ hẹn xong xuôi, lúc này ông cũng không nán lại lâu mà rời đi. Ở đây hầu như là khách ông tự mời nên phải đi tiếp khách, như vậy mới đúng lễ nghi.

"Mr. Jack là thầy giáo của cháu sao?" Hoắc Tử Sâm bây giờ mới hỏi.

Anh nghe cách nói chuyện gần gũi như thế, Tô Chỉ Nhược lại biết chơi dương cầm. Mr. Jack thì là nhạc sĩ dương cầm nổi tiếng, vậy nên anh mới đưa ra phán đoán.

"Vâng, em và thầy gắn bó với nhau cũng gần bốn năm!" Cô cười nhẹ gật đầu.

Hoắc Tử Sâm: "Chú có điện thoại, cháu ở yên đây nhé? Có được không?"

"Dạ vâng." Tô Chỉ Nhược ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Hoắc Tử Sâm rời đi thì lúc này một người đàn ông khác cũng vừa đến, trên người anh ta diện một bộ suit trắng. Tóc vuốt ngược, mặt mày có chút phong độ sáng láng đến gần.

"Chào em!" Anh ta dùng tiếng anh để nói chuyện với cô.

"Chào." Tô Chỉ Nhược lịch sự chào lại, nhìn qua người này có vẻ giống với người Trung Quốc.

"Em là người nước nào?"

"Người Trung Gốc Mỹ." sau khi trả lời xong thì người đàn ông kia liền tỏ vẻ bất ngờ một chút.

Nhìn qua thì hệt như là con gái của nước nga, không ngờ lại là người Trung Quốc. Anh ta mỉm cười nhẹ, không dùng tiếng anh nữa mà đổi thành tiếng trung để nói chuyện.

"Anh là Mộ Quân, là con trai của tập đoàn Mộ Thị. Rất vui được làm quen với em, không biết là em tên gì?" Mộ Quân cười nhẹ, tỏ ra phong thái lịch lãm, giới thiệu bản thân và gia thế sau đó hỏi ngược lại Tô Chỉ Nhược.

"Tô Chỉ Nhược - Tô Thị." Tô Chỉ Nhược chỉ đáp lại một ít từ ngắn gọn, vừa hay lại khiêm tốn phô trương được thân thế giàu có của mình.

"Thì ra là con gái của Chủ Tịch Tô, thật hân hạnh được gặp em. Có thể uống với anh một ly chứ?" Anh ta đưa ly rượu vang đỏ đến trước mặt cô mà ngỏ ý.

Từ ban đầu, Mộ Quân đã để ý đến nhan sắc tuyệt trần của Tô Chỉ Nhược. Chỉ tiếc là người đàn ông kia luôn đi kề kề bên cạnh cô nên Mộ Quân chẳng có cơ hội tiếp cận, nhân lúc Hoắc Tử Sâm rời đi thì anh ta mới nhanh chân chớp lây thời cơ.

Ban đầu đơn thuần chỉ nghĩ đến Tô Chỉ Nhược là một cô gái xinh đẹp, là bạn nữ đi cùng với người đàn ông kia.

Nhưng không ngờ lại là con gái cưng của Tô Thị, vừa hay công ty nhà anh ta lại đang cần hợp tác với Tô Thị để mở rộng thị trường. Nếu bây giờ thành công dụ dỗ được con gái của họ thì Mộ Thị sẽ có bước chuyển lớn.

Nghĩ tới đây ý vị trong ánh mắt của anh ta thêm sâu xa, nụ cười có chút ma mị nham hiểm.

Tô Chỉ Nhược vừa định vươn tay nhận lấy ly rượu thì một cánh tay to lớn rắn chắc kia vụt qua, cướp lấy ly rượu khỏi cô.

Tô Chỉ Nhược theo phản xạ mà quay đầu nhìn, là Hoắc Tử Sâm.

"Thật ngại quá, nhóc con nhà tôi chưa đủ tuổi. Không thể uống rượu!" Hoắc Tử Sâm cười nhạt ánh mắt có chút lạnh nhìn hắn ta.

Mộ Quân nghe cụm từ "chưa đủ tuổi" thì mặt mày có chút biến sắc, không phải là tướng phụ huynh mà tuổi học sinh đấy chứ? Anh ta nhìn ly rượu trên tay Hoắc Tử Sâm liền có chút chột dạ, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh chứ không nhìn thẳng mặt Hoắc Tử Sâm.

"Ly này tôi uống thay con bé!" Hoắc Tử Sâm nói xong cũng đưa ly lên miệng mà uống một ngụm.

Anh uống ly rượu này chỉ vì phép lịch sự, chứ không phải sợ hãi gia thế của Vũ Quân mà khiêm nhường. Tập đoàn LV tại Trung Quốc được xem là tập đoàn lớn, sau nhiều năm anh quản lý thì đã đưa công ty lên một tầm cao mới. Các chi nhánh rải rác khắp các nước Châu Âu, Châu Á lẫn Đông Nam Á. Mộ thị so với tập đoàn LV thì chẳng là gì cả.

Mộ Quân nhìn thấy Hoắc Tử Sâm uống rượu mà lòng càng lo hơn, Mộ Quân biết người đàn ông này là ai. Mặt mày có chút tái nhợt đi, cười gượng rồi viện cớ nhanh chóng đi khỏi.

"Lần sau không nên uống rượu của người lạ." Hoắc Tử Sâm nhắc nhở.

Quả nhiên cô nha đầu này có một sức hút rất mạnh mẽ đối với phái nam. Anh chỉ vừa đi nghe điện thoại một chút thì đã có người khác đến tìm cô, có chút không yên tâm.

"Cháu hiểu rồi!" Cô gật đầu nghe theo.

Vài phút sau Hoắc Tử Sâm bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu, anh hơi nóng. Dùng tay nới lỏng cà vạt ra một chút, mặt cũng hơi đỏ lên. Trong người có một cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Tô Chỉ Nhược đang khoác tay anh, Hoắc Tử Sâm nhìn xuống đôi tay trắng nõn nà kia anh liền không tự chủ được mà chạm vào.

Nắm lấy tay của Tô Chỉ Nhược, cô có chút giật mình. Ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Tử Sâm, thấy biểu hiện của anh hơi lạ.

"Sao vậy ạ?"

"Không biết, hơi nóng. Tay của cháu rất mát, cho chú sờ một tí." Hoắc Tử Sâm thành thật đáp lại.

"Chú ổn không? Sao mặt chú đỏ như vậy, mồ hôi cũng bắt đầy chảy rồi!" Tô Chỉ Nhược nhìn anh, biểu hiện kì quái này làm cô cảm thấy lo lắng.

Hoắc Tử Sâm anh cũng cảm thấy sự thay đổi rõ rệt, thân thể anh nóng hổi. Hơi thở có chút gấp gáp, ở phía dưới lại có chút phản ứng. Hoắc Tử Sâm cũng ngờ ngợ được rằng bản thân bị gì rồi.

Anh đứng cũng sắp không vững nữa, một nữa sức lực như bị mất đi. Anh tựa nhẹ vào Tô Chỉ Nhược, thân thể của cô rất mát, thơm tho lại còn mịn màng. Hoắc Tử Sâm rất muốn tham lam chạm vào thêm chút nữa.

Tô Chỉ Nhược thấy anh ngày càng khác lạ, lập tức nhớ tới ly nước khi nãy. Chẳng lẽ anh bị trúng xuân dược sao? Cô càng nghĩ càng lo, lúng túng không biết xử lý thế nào.

Cô chuyển lời cho một nhân viên phục vụ, để người đó nói với Mr. Jack rằng cô có việc về trước để tránh thất lễ. Sau đó vội về khách sạn cùng Hoắc Tử Sâm, trên đường đi Hoắc Tử Sâm dường như chịu không nổi nữa nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, cố gắng mở mắt ra nhìn.

Anh nắm chặt tay của Tô Chỉ Nhược, thỉnh thoảng vuốt nhẹ bàn tay, rồi vuốt đến cánh tay. Bản thân anh cũng đang cố gắng giữ vững lý trí để bản thân không làm việc sai trái.

Tô Chỉ Nhược ngồi bên cạnh anh mà bối rối theo, tim cô đập thình thịch. Lần đầu thấy được bộ dạng này của anh, thật... thật quá quyến rũ, sát thương rất cao. Gương mặt anh rất đẹp, bị trúng xuân dược mà vẫn toát lên vẻ đẹp ma mị.

Giọng nói trầm bổng, ánh mắt không còn sự lạnh lùng nữa. Nhìn anh hiện giờ rất nam tính, rất ấm áp, Tô Chỉ Nhược không dám nhìn vào mắt Hoắc Tử Sâm. Sợ không kìm được lòng mà làm trò đồϊ ҍạϊ với anh, nhỡ như anh biết được mình thừa cơ lợi dụng lúc người khác gặp nguy nan. Hình tượng sẽ không còn, anh sẽ ghét mình.

— QUẢNG CÁO —