- Em... nói anh cũng không tin!!! Em tự nhiên thành bà chủ tiệm bánh ngọt rồi đây!!!
Nhưng Tần Diệp đã không nghe được câu nói này của cô. Anh dựa mặt vào hõm cổ của Ngôn Hạ, thỡ đều đều ngủ mất.
Ngôn Hạ cúi đầu nhìn anh, khuôn mạt trắng nõn đẹp đẽ ,vài lọn tóc mái soăn soăn lòa xòa che đi đôi mắt. Nhìn ngoan ngoãn đáng yêu đến kì lạ. Ngôn Hạ thỡ hắc ra 1 hơi , kéo dài khoảng cách với anh rồi đứng lên dìu người vào phòng ngủ.
Ngôn Hạ giúp Tần Diệp cởi giày rồi nhét người vào trong chăn, cô đứng lên nhìn anh hồi lâu mới quay lưng ra khõi phòng.
Ngôn Hạ ngồi lại trên ghế sofa. Thẩn thờ . Cô không biết rốt cuộc mình bị làm sao. Thật sự cô hoang mang.
Cô còn tình cảm với Giang Ngôn không?
Cô có thích Tần Diệp không?
Ngay lúc này, thật sự Ngôn Hạ cũng rối bời không hiểu nổi mình!
----
Buổi sáng.
Ngôn Hạ bị tiếng chuông cữa đánh thức, đêm qua thẩn thờ đến gần 3h sáng cô mới ngủ được. Sáng sớm đã bị làm ồn ào như thế, cô làm sao mà ngủ được nữa, Ngôn Hạ tức giận ngồi dậy khõi ghế sofa đi ra mở cữa.
Người đứng trước cữa cười với cô 1 tiếng, rồi lách mình đi vào nhà.
Ngôn Hạ nhìn nụ cười của anh mà nổi điên rất muốn đạp cho anh một cước.
- Sao anh biết tôi ở đây? Có chuyện gì???
Ngôn Hạ hậm hực đóng cữa lại, đi qua bên gian bếp bên cạnh, mở cửa tủ lạnh lấy 1 chai nước khoáng uống ừng ực ừng ực. Vừa uống vừa liếc anh.
- Em đã kí hợp đồng 5 năm cùng Wings Angle phãi không? Giang Ngôn mỉm cười hõi cô.
Anh tự mở tủ giày ra, tìm một đôi dép đi trong nhà của cô, cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, mang vào rồi đi vào nhà.
Ngôn Hạ đứng trong phòng bếp nhìn anh trân trối.
Giang Ngôn đi vào nhà như hoàn toàn quen thuộc, ngôi nhà xa lạ, cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với anh Giang Ngôn rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa. Nhìn thấy trên ghế có gối và chăn anh khẽ nhíu mày.
- Liên quan gì tới anh? Ngôn Hạ băng lãnh trả lời một câu.
- Tốt xấu gì về sau chúng ta cũng sẽ phãi thường xuyên gặp nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng sẽ gặp, sao lại không liên quan đến anh??? Em còn phải gọi anh một tiếng Giang tổng nha!!! Hơn nữa , anh còn là hàng xóm của em nha!!!
Giang Ngôn đứng lên đi về phía cô, muốn kéo cô ôm vào lòng.
Đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, dưới ánh đèn chiếu rọi trong ngôi nhà, bao phủ lấy người mở cửa, dù là quần áo xộc xệch cũng tạo nên một hình tượng thịnh thế mỹ nhan khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
- Tiểu Hạ, anh đau đầu... quá!
Tần Diệp vừa đi ra vừa bóp bóp trán. Gịong nói uể oải đột nhiên ngắc quảng khi nhìn thấy người trong bếp.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(179)
Tần Diệp và Giang Ngôn sững sờ nhìn nhau. Cảm giác nhịp tim và huyết dịch toàn thân dường như bị ngưng kết lại. 1 bầu không khí quỷ dị.
Trên gương mặt tinh xảo của Giang Ngôn mang theo vẻ mờ mịt, cánh môi khẽ nhếch: - Sao anh ta lại ở nhà em???
Ngôn Hạ dựa vào bàn ăn ,bình tĩnh hỏi lại:
- Sao anh ấy không ở đây được??
Tần Diệp bỗng nhiên bừng tỉnh, bước đến gần cô. Khóe môi khẽ cong:
- Chuyện này là bình thường! Chúng tôi vốn là 1 đôi mà!!! Tần Diệp xoa đầu cô,rồi nhìn anh: - Ngược lại là Giang tiên sinh, anh đến tìm chúng tôi là có chuyện gì sao?
Giang Ngôn nhíu mày, bàn tay xiết chặc thành nắm đấm. Mỗi một từ Tần Diệp nói giống như tảng đá nặng ngàn cân, đập vào lòng của anh, dậy lên phong ba .
- Tôi đến thông báo, tôi là hàng xóm của 2 người!!! Hơn nữa ... cũng là ông chủ của 2 người!
Ngôn Hạ nhích ra phía xa anh, hừ nhẹ một tiếng:
- Giang Ngôn, ý anh là sao?
- Ừm, anh là hàng xóm đối diện nhà em!! Còn là cổ đông đứng thứ 2 của Wings Angle!!! Giang Ngôn cười nhìn cô.
Ngôn Hạ kinh hãi nhìn anh, không nói nên lời:
- Cái quái gì???
- Thì là vậy đó!!! Giang Ngôn cười.
- Ồh, vậy cám ơn anh hôm nay đã tới thông báo , cửa bên kia không tiễn !!!
Ngôn Hạ hạ lệnh đuổi khách vừa nhanh vừa gọn rồi bước qua phía Tần Diệp. Nói rồi liền đi về phòng :
- Em muốn ăn bít tết!!!
- Cũng đã tới rồi! Ở lại ăn sáng đi. Tiểu Hạ thích bít tết tôi làm!!! Khóe môi Tần Diệp mỉm cười, nhưng ý cười thì lại không có.
- Nhanh lên ! Diệp Tữ , em đói! Lát nữa còn phãi đến trường quay!!! Tiếng Ngôn Hạ từ trong phòng vọng ra. - Được rồi!!! Anh biết rồi. Giang tiên sinh, anh ngồi tự nhiên đi!
Giang Ngôn nhìn 2 người ,trong lòng chợt dâng lên 1 cảm giác đau nhói kì lạ. Họ thân quen như vậy. Anh nhìn rõ được sự ỷ lại của cô vào Tần Diệp. Cảm giác mất mát dâng trào trong lòng anh.
- Lát nữa tôi đưa 2 người đến phim trường!!! Giang Ngôn lên tiếng.