Giang Ngôn ôm laptop hí hững đắt ý vào phòng khoe với cô tin tức anh vừa phát. Ngôn Hạ đang ngồi trên giường vừa nghe điện thoại,vừa thao tác với laptop của cô. Anh nhìn cô một hồi, leo lên giường kéo Ngôn Hạ ôm vào lòng.
Ngôn Hạ im ắng ngước mắt hỏi anh làm gì.
Giang Ngôn cũng không nói chuyện,đưa app của Weibo qua, ra ý bảo cô đăng nhập.
Ngôn Hạ nhướng mài nhìn anh một cái.
Giang Ngôn nghiêng người hôn lên má cô.
Khoảng cách rất gần,anh nghe loáng thoáng đầu dây bên kia, có người đang nói về chuyện kết thúc hợp đồng, tiếp nhận vị trí gì đó...
Ngôn Hạ giơ tay ôm anh, rồi dùng một tay gõ gõ trên bàn phím laptop, đăng nhập vào Weibo cho anh rồi tiếp tục việc của mình.
Giang Ngôn cầm laptop về share cái Weibo anh vừa phát.
[ Anh chỉ là anh và em cũng chỉ là em thôi nhưng chúng ta chắc chắn là của nhau!! ]
Tin tức là ảnh hai người hôn nhau.
Giang Ngôn vừa phát cái Weibo này ra, lập tức có fan hâm mộ tràn vào, bàn luận xôn xao một trận.
Ngôn Hạ chỉ nhìn, không nói gì mà thầm oán than,
Sao anh càng lúc càng trẻ con vậy chứ???
Share xong, Giang Ngôn ném laptop qua 1 bên, đè cô xuống giường.
- Bảo bối...
- Em đang nghe điện thoại!!
Cô 1 tay che loa, đè thấp âm thanh liếc cảnh cáo anh.
- Ừm, anh cũng không làm gì em!!!
Anh nói xong liền hôn tới, nụ hôn nỏng bỏng, theo cằm rơi xuống, rồi từ cổ hôn đến xương quai xanh, ngực.
Giang Ngôn dùng răng cắn mở nút áo sơmi của Ngôn Hạ. Vẽ mặt đẹp đẽ dụ hoặc không chút đứng đắn.
Ngôn Hạ ai oán , thế này mà anh nói không làm gì ? Cô bị anh hôn đến nóng cả người, người điện thoại bên kia nói gì,cô đã không có cách nào tập trung được nữa.
- Chúng ta bàn lại sau!!!
Cô nói với người trong điện thoại 1 câu, rồi trực tiếp cúp điện thoại, xoay người đè anh xuống dưới:
- Tiểu Ngôn!!!
Giang Ngôn cười với cô , nụ cười rất chi là nghiêm túc:
- Bảo bối, anh muốn em!!!
Ngôn Hạ đột nhiên không biết nên cười hay nên khóc, bộ dáng nghiêm túc nói chuyện vô lại hẳn là đây rồi.
Nhưng rất nhanh cô liền thản nhiên tiếp nhận, người của mình... có vô lại hơn nữa cũng phãi chịu.
Giang Ngôn lỡ dại trêu nhầm thổ phỉ, bị Ngôn Hạ khí thế hung hăng đè hôn đến mờ mịt, anhđột nhiên không phối hợp nữa:
- Bảo bối ... sao em có thể ở phía trên chứ??
- Tại sao không??? Em có bản lỉnh!!!
- Em... Bảo bối ..a... ưm
Giang Ngôn giãy dụa, hai tay lại bị Ngôn Hạ không khách sáo bắt chéo ép lên đầu.2 chân chế trụ 2 bên đùi anh. Cuối cùng Giang Ngôn còn bị cô ăn sạch sẽ.
Khuôn mặt đỏ bừng , hốc mắt đỏ au anh thở hổn hển nhìn cô như thể dân nữ nhà lành vừa bị hoa hoa công tữ ức hiếp.
Giang Ngôn rầu rĩ muốn khóc, phu nhân quá bá đạo thì làm sao bây giờ??
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(254)
Ban đêm.
Ngôn Hạ nằm trong lòng Giang Ngôn lim dim ngủ, thì điện thoại cô reo lên.
- Alo!!! Ngôn Hạ ngái ngủ.
- Giang Hạ, tôi cảnh cáo cô! Nếu cô còn làm tổn thương anh Diệp của tôi, tôi nhất định sẽ giết cô!!!
Ngôn Hạ chau mày, bực bội:
- Bị bệnh hã? Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?? Muốn hăm dọa cũng phãi tránh giờ ngủ ra! Được không??? Con nguời ta chỉ cảm thấy sợ hãi khi đầu óc tỉnh táo thôi!!!
- Vậy thì cô đừng trách tôi....
Ngôn Hạ mắng người 1 tràn rồi không đợi người kia kịp phản ứng đã trực tiếp tắt máy quăng điện thoại đi. Tiếp tục vùi đầu vào ngực Giang Ngôn.
- Bảo bối, Sao vậy???
- Bệnh thần kinh!!! Cô lào bào.
Anh cong môi, ôm cô vào lòng.
---------
Ngôn Hạ quay cuồng choáng váng rồi chìm vào hôn mê, bên tai cô còn mơ hồ có âm thanh vang lên.
- Loại người như cô là đáng chết nhất...
Ngôn Hạ mơ hồ , xảy ra chuyện gì rồi???
Đúng rồi... cô bị bắt cóc,lúc từ trường quay đi ra cô đang đợi xe của trợ lý đến đón, vừa đứng ở cổng không bao lâu , thì đã bị mấy người khống chế kéo lên xe.
Có người còn bịt miệng bịt mũi cô, sau đó thì cô không biết gì nữa.
Tần Diệp nhận được cuộc gọi, yêu cầu anh phãi đến công viên thành phố. Tần Diệp có nằm mơ cũng không ngờ,đám fan quá khích lại dám bắt cóc Ngôn Hạ rồi gọi anh tới.
Ngôn Hạ mơ mơ màng màng tỉnh giấc, thanh âm mơ hồ xung quanh dần rõ ràng, nhưng trước mắt lại bị bóng tối bao trùm, cô bị đám người bắt cóc bịt mắt, bịt miệng. Âm thanh xung quanh hỗn loạn . Cô giảy dụa quay đầu "nhìn" về phía tiếng động vang lên.
Tần Diệp được người đưa vào 1 nhà kho bỏ hoang trong công viên. Trong lòng Tần Diệp hoảng loạn... suy nghĩ cô đang gặp nguy hiểm khiến anh không thỡ nổi.
- Tiểu Hạ!!!
Tần Diệp hoảng sợ khi nhìn thấy Ngôn Hạ bị trói 2 tay , 2 chân. Anh giảy dụa, thoát khõi kiềm chế của đám người kia, chạy vội qua chổ cô.
- Mấy người làm gì vậy hã??? Tần Diệp vừa tức giận vừa hoảng sợ gầm lên.
Khăn bịt mắt cô rơi xuống.
Roạt...
Băng dán trên miệng Ngôn Hạ cũng được gỡ ra, bóng tối trước mắt cũng cùng lúc biến mất, trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc của anh:
- Em có sao không???
- Diệp Tử??? Không sao!! Em không sao...
Tần Diệp nhanh tay tháo dây trói cho cô, đở cô đứng lên. Nhưng Ngôn Hạ vì tác dụng của thuốc mê mà toàn thân không còn chút lực nào.
Ánh mắt cô rơi vào phía sau anh, xung quanh có mấy người đứng, khí thế hung hăng.
- Bọn họ bắt cóc mình?
Ngôn Hạ mơ hồ nhìn Tần Diệp. Anh khẽ gật đầu.
Ngôn Hạ chau mày, cắn răng tức giận nói:
- Các người muốn gì??? Tại sao lại bắt bọn tôi tới đây??
- Đồ tiện nhân, cô không xứng đáng làm bạn gái anh ấy!!!
1 cô gái từ trong đám người đi ra, hung hăng chỉ vào mặt Ngôn Hạ. Tần Diệp phát hiện không ổn, anh theo bản năng kéo cô ra phía sau, che chắn.
- Cô là ai?? Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!!!
Cô gái kia nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ cười một tiếng:
- Diệp hoàng tữ, anh xem cô ta căn bản không phải thật sự thích anh!!! Cô ta dám sau lưng anh qua lại với người đàn ông khác!!! Cô ta không xứng với anh, Chúng em sẽ đòi lại công bằng cho anh!!!
Cô ta vừa nói, vừa lấy từ trong túi mình ra 1 con dao rọc giấy. Vừa đẩy lưỡi dao lên vừa tiến về phía Tần Diệp và cô.
Tần Diệp lạnh sống lưng, kéo cô lui về sau mấy bước :
- Vậy ai xứng??? Cô đừng làm bậy , chúng ta có gì từ từ nói!!!
Tần Diệp cố gắng hấp dẫn cô ta tới chuyện khác.
Lúc này cô gái lại chợt ôn nhu xuống:
- Diệp hoàng tử , em mới là người thích anh nhất, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì anh!!! anh cũng sẽ thích em, chúng ta có thể sống chung với nhau. Được không???
Ngôn Hạ chau mày, cô nhẹ nhàng bất động thanh sắc nép sau lưng Tần Diệp , cố gắng lấy điện thoại, gọi người cầu cứu.
Tần Diệp lại phát hiện cô gái kia không ổn, từ khi anh bị bắt đến đây cô ta khi thì bình thường khi thì điên cuồng, lúc thì ôn ôn nhu nhu, lúc thì điên điên dại dại, hoàn toàn giống như 1 người có vấn đề về thần kinh.
Vậy thì khi cô ta điên cuồng... chính là 1 con điên, Tần Diệp bị chính phát hiện của mình dọa sợ, càng cố gắng che chắn cho Ngôn Hạ ở phía sau. - Cô ta là người xấu, cô ta cướp anh với em, rồi còn làm anh đau lòng đến mức phãi tự sát!! Anh nói xem , có phãi là người xấu không?? Cô ta chết không yên lành!! Không bằng giết chết cô ta đi!!!
Cô gái kia nói chuyện bừa bãi, hung hăng. Bây giờ vài câu đã đòi giết chết cô.
Ngôn Hạ cau mày, lần này cô đúng là gặp phãi con điên rồi!!!