Lương Thừa An không nghĩ tới tối hôm qua vừa mới thu phục được ba mẹ, hôm nay đã có người tới hỏi anh WeChat của Giang Kiều, anh duỗi tay đẩy cánh tay của Chu Nguyên đang để trên vai mình ra, không mặn không nhạt hỏi: "Cậu muốn WeChat của cậu ấy làm cái gì?"
"Có làm cái gì đâu." Chu Nguyên ánh mắt tránh né, thanh niên cao to 1m9 mấy thế mà hơi đỏ mặt, "Chỉ là cách đây hai ngày tình cờ xem được video kỷ niệm ngày thành lập trường của các cậu, muốn làm quen một chút."
Làm quen một chút? Lời này nói ra thật là có kềm chế.
Lương Thừa An với tư cách là người có ý đồ xấu với Giang Kiều ngay từ lần đầu gặp mặt, vô cùng dễ dàng nhìn thấu ý đồ xấu của Chu Nguyên. Anh hoạt động phần cổ, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Có thì đúng là có, nhưng ......"
Chu Nguyên truy hỏi: "Nhưng cái gì?"
"Nhưng nghe nói cậu ấy đã có đối tượng rồi, cứ đẩy WeChat qua cho cậu cũng không hay lắm."
Lương Thừa An vỗ vỗ vai hắn, an ủi mà nói, "Chơi bóng cho tốt, đừng nghĩ nữa."
"Có đối tượng rồi?" Chu Nguyên nhíu mày lại, không nghĩ tới tình yêu của mình còn chưa nở hoa đã khô héo, bất quá suy nghĩ lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý, "Cũng phải, cậu ta bề ngoài đẹp như vậy, khiêu vũ lại lợi hại, có đối tượng cũng không kỳ lạ."
"Cậu biết là ai không?" Hắn chưa từ bỏ ý định hỏi Lương Thừa An, lòng tự trọng của đàn ông luôn muốn biết mình bại bởi ai.
"Biết, rất quen, lần sau giới thiệu cho cậu biết." Lương Thừa An nói.
Chu Nguyên đang muốn hỏi thêm tại sao phải đợi lần sau, thì lúc này hai đội đã bắt đầu tập hợp.
Lương Thừa An đi ra sân bóng, đột nhiên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên: "Đúng rồi, cậu cố gắng một chút, chút nữa đừng để tôi đánh cho khóc lóc."
"Uầy." Chu Nguyên kiêu ngạo nói, "Ai đánh ai còn chưa chắc đâu, hôm nay xem tôi áp chế nhuệ khí của cậu ra trò."
Theo tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Bên kia, Giang Kiều đang cùng Thẩm Như Chân tập luyện ở phòng múa lớn.
Nền tảng vũ đạo của vai chính và vai phụ trong《Xuân chi thần》đều cực kỳ cao, yêu cầu về kỹ thuật cực kỳ mạnh, hai người tuy rằng đều nhớ nằm lòng mỗi một động tác, nhưng muốn nhảy đẹp và phối hợp tốt, còn cần phải trải qua hết lần này đến lần khác thích ứng với nhau.
Kết thúc lần tập luyện cuối cùng của hôm nay, Giang Kiều lau mồ hôi, bước nhanh về phía phòng thay quần áo.
Thẩm Như Chân đuổi theo phía sau: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Chút nữa cậu còn có tiết hả?"
Giang Kiều bước chân không ngừng: "Không có tiết."
"Tôi và nhóm Diêu Hoành hẹn nhau chút nữa đi vườn thực vật, là cái chỗ mới khai trương kia, nghe nói khá mới mẻ, cậu có muốn đi cùng hay không?" Thẩm Như Chân hỏi.
Diêu Hoành là bạn cùng lớp của Thẩm Như Chân, cũng là một trong những diễn viên quần chúng của vở《Xuân chi thần》lần này, trong khoảng thời gian này Giang Kiều múa cùng bọn họ, quan hệ kéo gần lại không ít.
Giang Kiều cũng có nghe nói về vườn thực vật mới khai trương ở vùng ngoại ô phía Tây, nhưng cậu không có hứng thú lắm đối với thực vật, hơn nữa đã hẹn với Lương Thừa An đi xem anh chơi bóng, chỉ có thể khéo léo từ chối ý tốt của Thẩm Như Chân: "Không được, tôi còn có việc, mọi ngươi đi đi."
Thẩm Như Chân cũng phải đến phòng thay đồ thay quần áo, vừa đi cùng với cậu vừa hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Giang Kiều: "Đi nhà thi đấu xem trận bóng rổ."
"Trận bóng rổ?" Thẩm Như Chân nghĩ một chút, "Cậu nói vậy tôi đã nhớ ra rồi, hôm nay đội bóng rổ hình như là có trận đấu giao hữu ——"
Anh ta đang nói chợt dừng lại, nhớ tới Lương Thừa An chính là thành viên trong đội bóng rổ, sau khi bừng tỉnh đại ngộ thì hạ thấp giọng hỏi: "Ồ ...... cậu là đi xem học trưởng Lương Thừa An đúng không?"
Giang Kiều không ngờ anh ta phản ứng nhanh như vậy, có chút bất ngờ, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời: "Đúng vậy."
Nói đến chuyện này, Thẩm Như Chân liền hăng hái, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: "Kể tôi nghe một chút, hai người có phải đang ở bên nhau không?"
Thẩm Như Chân không tin: "Không thể nào chứ? Bầu không khí giữa hai người vừa nhìn đã thấy không đúng."
"Bầu không khí gì cơ?" Giang Kiều hỏi.
"Là từ trường giữa hai người, cảm giác chính là đang yêu đương nha." Thẩm Như Chân mô tả, lần đầu tiên ở nhà ăn nhìn thấy Lương Thừa An chờ Giang Kiều anh ta đã cảm thấy hai người có chuyện, sau đó Lương Thừa An tới Học viện múa đón Giang Kiều lại bị anh ta bắt gặp hai lần.
Từ trường?
Giang Kiều ngẫm nghĩ về từ này, cậu hồi tưởng quá trình ở chung của mình và Lương Thừa An, hình như đúng là ở chung rất tự nhiên, chưa từng để ý đến thứ gọi là từ trường này.
Cậu không biết mình và Lương Thừa An ở trong mắt những người khác có phải cũng giống như Thẩm Như Chân nói hay không, nhưng cậu và Lương Thừa An xác thật là không có ở bên nhau gì cả, ít nhất hiện tại vẫn là chưa có.
Trong lòng hai người đều biết rõ ràng tâm tư của nhau, nhưng cùng ăn ý không ai đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia, dường như đều đang đợi một cơ hội.
Thẩm Như Chân thấy cậu trầm mặc, cho rằng giữa cậu và Lương Thừa An đã xảy ra mâu thuẫn gì, thầm nói mình thật là tội lỗi, vội vàng nói: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi chút, cậu không cần để trong lòng, không phải cậu muốn đi xem trận bóng rổ sao? Mau đi đi."
Lời nói của anh ta nhắc nhở Giang Kiều, trận thi đấu đã sớm bắt đầu rồi, chậm trễ nữa thì sẽ không kịp, lập tức cũng không nói nhiều, nói tạm biệt với đối phương rồi đi thay quần áo.
Chờ lúc Giang Kiều đến được nhà thi đấu, trận đấu đã diễn ra đến hiệp thứ tứ, Thanh Đại đang dẫn trước Đại học T 15 điểm, kéo giãn chênh lệch cực lớn.
Giang Kiều tìm một chỗ ngồi hẻo lánh như lần trước, mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy hai bạn nam ở hàng phía trước đang thảo luận về trận đấu hôm nay, một người trong đó nhắc tới Lương Thừa An hôm nay chơi đặc biệt dữ dội.
"Khí thế của Lương sư huynh hôm nay quá dữ nha!" Bạn nam mặc áo khoác màu đen nói, "Đội trưởng đội bóng rổ đại học T gần như bị anh ấy đánh cho bẹp dí."
"Đúng vậy, nghe nói bọn họ còn là bạn cùng trường, Lương sư huynh cũng quá không cho mặt mũi rồi." Bạn nam kia nói, "Nhưng thật là sảng khoái."
Bạn nam vừa nói xong, Lương Thừa An ở trong sân có được bóng lập tức rê bóng vượt qua đội bạn, cắt thẳng tới rổ, bật nhảy ghi điểm dưới sự cản phá của Chu Nguyên.
"ĐM."
Chu Nguyên quẹt lau mặt, nói với Lương Thừa An: "Hôm nay ông ăn thuốc súng hả? Có phải thi đấu chính thức đâu mà cũng đánh tàn nhẫn như vậy?"
Lương Thừa An vỗ vỗ vai hắn, áy náy nói: "Ngại quá, có người kêu tôi thay anh ta áp chế nhuệ khí của cậu, không thể nuốt lời."
"Hả?" Chu Nguyên không biết mình đắc tội với ai, không thể hiểu nổi hỏi: "Ai?"
Lương Thừa An: "Đối tượng của Giang Kiều."
Chu Nguyên: "??"
Trận thi đấu không chút kịch tính lại là Thanh Đại thắng lợi, Chu Nguyên lầu bầu chửi bới trở lại bên ngoài, bám riết Lương Thừa An hỏi đối tượng Giang Kiều rốt cuộc là ai, vì sao không tự mình ra mặt, phải để Lương Thừa An tới dạy dỗ mình.
Trần Nhất Minh ở bên cạnh nghe được, xán lại gần: "Nói cái gì thế? Đối tượng của Giang Kiều á? Giang Kiều lấy đâu ra đối tượng?"
Chu Nguyên bị cậu ta cắt ngang, không kịp giữ Lương Thừa An lại, Lương Thừa An đã chào hỏi xong những người khác và đi về hướng phòng nghỉ rồi.
Hồi nãy trận đấu vừa kết thúc, Lương Thừa An đã tìm thấy Giang Kiều trong số các khán giả.
Anh trở về phòng nghỉ lấy di động, vừa mở ra đã nhìn thấy tin nhắn Giang Kiều nói đang ở bên ngoài chờ mình.
Thời tiết rét lạnh, Lương Thừa An không muốn để Giang Kiều đợi lâu, động tác nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, ra đến bên ngoài liền nhìn thấy Giang Kiều đang chờ mình ——
Cùng với Chu Nguyên ở bên cạnh Giang Kiều.
Chu Nguyên cũng không ngờ vừa ra khỏi nhà thi đấu đã gặp được Giang Kiều, càng không nghĩ tới Giang Kiều ngoài đời còn đẹp hơn trong video, chỉ nhìn thấy người là hắn đã gần như không đi nổi nữa.
Hắn kêu mấy người trong đội đi trước, đánh bạo tiến lên chào hỏi với Giang Kiều, lắp ba lắp bắp hỏi cậu có thể thêm WeChat hay không.
Giang Kiều nhận ra hắn chính là đội trưởng đội bóng rổ Đại học T vừa rồi thi đấu với đội của Lương Thừa An, người này so với Lương Thừa An còn muốn cao hơn mấy phân, thân hình cũng vạm vỡ hơn một chút, cậu phải ngửa đầu mới có thể đối mặt.
"Ngại quá, tôi không mang theo điện thoại." Giang Kiều tìm lý do cự tuyệt.
Mọi người đều là người trưởng thành, động cơ thêm WeChat là gì không cần phải nói nhiều, tương tự như thế —— Loại lý do "Không mang theo điện thoại" này, mọi người cũng đều biết là ý nghĩa từ chối một cách lịch sự.
Chu Nguyên bị từ chối cũng không có bất ngờ, hắn cũng biết Giang Kiều có đối tượng, nhưng biết thì biết, trong lòng hắn vẫn muốn ở cùng Giang Kiều thêm một lát.
Vì thế chẳng còn biết nói gì, hỏi: "Cậu ở đây chờ ai sao?"
Giang Kiều không rõ hắn vì sao vẫn chưa đi, chỉ có thể gật đầu ứng phó: "Ừ."
Thấy Giang Kiều chịu để ý đến mình, Chu Nguyên trong lòng mừng thầm, nhịn không được lại hỏi: "Là chờ ...... đối tượng của cậu sao?"
Trước đó hắn quên hỏi Lương Thừa An đối tượng của Giang Kiều là nam hay nữ, lúc này chỉ có thể dùng từ đối tượng để thay thế, còn có cảm giác lạc hậu kỳ quái.
Lúc đầu Giang Kiều định nói không phải, nhưng tâm tư của người trước mặt quá rõ ràng, cậu không muốn giải thích nhiều với hắn, dứt khoát kéo Lương Thừa An ra để chắn mũi thương: "Ừ."
Trái tim Chu Nguyên tan nát, nhưng vẫn không đi, quật cường muốn xem thử người cậu chờ là ai: "Tôi chờ cùng với cậu nhé, chờ một mình cũng nhàm chán."
Giang Kiều đang thấy lạ tại sao Lương Thừa An còn chưa ra tới, lo ngại Chu Nguyên còn bên cạnh, cậu cũng không tiện gửi tin nhắn hỏi, dù sao vừa rồi mới nói không mang theo điện thoại di động.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, cậu đang định từ chối, ngẩng đầu lên thì thấy Lương Thừa An từ nhà thi đấu đi ra.
Ánh mắt cậu sáng lên, lịch sự từ chối: "Không cần, anh ấy ra rồi."
Chu Nguyên nhìn qua theo ánh mắt của cậu, sau khi nhìn thấy Lương Thừa An, đồng tử chấn động.
Lương Thừa An bước nhanh tới, lướt qua Chu Nguyên ở bên cạnh, nói với Giang Kiều: "Chờ lâu không?"
Giang Kiều: "Không."
Lương Thừa An giống như là mới vừa nhìn thấy Chu Nguyên, kinh ngạc hỏi: "Cậu cũng ở đây ha?"
Chu Nguyên: "......"
Con mẹ nó, vai hề thế mà lại là chính mình.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Nguyên: Lão tử đời này chưa từng tức giận như vậy!