Từ Ninh sau khi quấy rối Lương Thừa An không có kết quả đành phải từ bỏ, cuộc thảo luận giữa Giang Kiều và giáo sư Trương Kinh Á cũng đã kết thúc.
Bất kể là giáo viên nào, đối với những học sinh giỏi đều sẽ luôn yêu thích hơn một chút, giáo sư Trương Kinh Á cũng không ngoại lệ.
Bà cười giòn giã kêu Giang Kiều ngồi xuống, nói với những người khác: "Khó trách bạn học Giang Kiều của chúng ta được chào đón như vậy, nếu không phải cô Ngụy của chúng ta không chịu thả người, thì tôi đã muốn đào chân tường rồi."
Lớp học của giáo sư Trương Kinh Á kết thúc mới mười giờ, Giang Kiều thu dọn sách vở chuẩn bị rời đi, Hứa Thiên Ngữ bên cạnh lên tiếng gọi cậu lại, nói bọn họ sẽ đến phòng tập nhảy, hỏi cậu có muốn đi cùng không.
Giang Kiều tuy học cùng lớp với Hứa Thiên Ngữ, nhưng hai người chưa đến mức thân thiết, nói đúng ra, cậu với mọi người đều không thân thiết gì mấy.
Hầu như toàn bộ tinh lực của cậu đều dành cho múa ba lê, các mối quan hệ xã hội rất đơn điệu, với các bạn cùng lớp chỉ có thể xem như sơ giao, thậm chí ngay cả bạn nhảy cùng hợp tác ngoại trừ luyện múa hàng ngày, lúc riêng tư cũng không hề có giao lưu gì khác.
Cậu không rõ hôm nay Hứa Thiên Ngữ đột nhiên ngồi bên cạnh mình, rồi chủ động mời cậu cùng đi đến phòng tập nhảy là vì lý do gì, nhưng hôm nay cậu thật sự có việc, cho nên lịch sự từ chối đối phương: " Xin lỗi, chiều nay tôi có việc."
"Thế à." Hứa Thiên Ngữ cũng không có nài ép, "Vậy tạm biệt."
Giang Kiều cũng không nán lại thêm nữa, xách cặp rời khỏi phòng học bằng cửa sau.
Sau khi cậu đi, Hứa Thiên Ngữ thu hồi vẻ mặt tươi cười, cô gái bên cạnh bước tới nói: "Thiên Ngữ, sao cậu gọi cậu ta vậy?"
"Đều là bạn cùng lớp, sẵn tiện gọi một tiếng. Đi thôi." Hứa Thiên Ngữ giọng điệu lãnh đạm nói, cũng không phải cô có ý tốt gọi cậu ta, chỉ là chuyện bọn họ cô lập Giang Kiều ở hội diễn lần này, đã khiến Ngụy Dĩnh hơi có ý phê bình cô.
Trên đường đến Học viện múa, nhóm Hứa Thiên Ngữ gặp được nhóm Lương Thừa An đi đến nhà thi đấu tập bóng rổ.
Nhà thi đấu và Học viện múa cách nhau rất gần, chuyện sinh viên đội bóng rổ và sinh viên Học viện múa gặp nhau trên đường là chuyện thường tình, chỉ là giữa hai bên không có đề tài chung gì, cũng không tính là thân thiết.
Nhưng kể từ khi Lương Thừa An trở lại trường để học cao học vào năm nay, Hứa Thiên Ngữ đã đến sân bóng rổ tặng đồ uống hai lần.
Tuy Hứa Thiên Ngữ không nói rõ ràng, lúc tặng đồ uống cũng rất hào phóng tặng cho toàn thể người trong đội bóng, nhưng lần nào tặng xong cũng sẽ tìm Lương Thừa An nói chuyện, mọi người đều biết rõ tâm tư của cô nàng.
Từ Ninh nhìn thấy cô, theo bản năng đưa tay huýnh huých vào Lương Thừa An, nhỏ giọng gọi anh một tiếng: "Thừa ca, là nhóm người Hứa Thiên Ngữ."
Lương Thừa An không đáp lại lời của cậu ta, ánh mắt không chút dấu vết tìm một vòng giữa bọn họ, sau khi không thấy người mình muốn tìm thì thu ánh mắt về, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra đang nghĩ cái gì.
Hứa Thiên Ngữ chủ động đi qua, đầu tiên cô nàng mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó nói với Lương Thừa An: "Lương sư huynh, các anh định đi chơi bóng phải không?"
Trong các trường đại học có một cách nói, cùng ngành cùng thầy gọi là sư huynh sư tỷ, cùng trường gọi là học trưởng học tỷ. Ngành học của Hứa Thiên Ngữ và Lương Thừa An phóng tám sào không tới, nhưng ngay từ đầu đã gọi Lương Thừa An là sư huynh.
"Ừ." Lương Thừa An khẽ gật đầu, lịch sự xã giao vừa đủ, thái độ cũng không gọi là nhiệt tình.
"Học tỷ, câu hỏi này của đằng ấy có phải hơi quá thừa thãi rồi không." Trái lại là Chu Văn Ngang ở bên cạnh trêu chọc một câu, bắt chước câu hỏi của cô nàng: "Các bạn định đi tập nhảy phải không?"
Hứa Thiên Ngữ bị hắn trêu chọc cũng không để ý, thoải mái tự nhiên nói: "Đúng vậy, có bài nhảy mới, đến để làm quen một chút. Sư huynh các anh gần đây luyện bóng thường xuyên như vậy, là vì sắp đấu giao hữu với Đại học T bên cạnh phải không?"
"Thông tin của bạn cũng khá chuẩn đấy." Từ Ninh nói.
"Vậy đến lúc đó chúng em sẽ đi cổ vũ cho các anh, xem các anh tàn sát bọn họ." Hứa Thiên Ngữ nói: "Đúng rồi, tối nay chúng em dự định đi ăn liên hoan, sư huynh các anh có muốn đi cùng không?"
Chu Văn Ngang nhìn sang Lương Thừa An, hắn thấy được Lương Thừa An không hề có chút ý tứ gì với Hứa Thiên Ngữ, đoán anh hẳn là sẽ cự tuyệt, lại nghe thấy Lương Thừa An hỏi: "Lớp các bạn ăn liên hoan à?"
"Xem như là vậy." Hứa Thiên Ngữ cười giải thích: "Chỉ có chúng em, những người tham gia buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường mà thôi, không có thầy cô, sư huynh các anh đừng lo lắng."
Lương Thừa An không biểu lộ gì hỏi: "Tất cả những người tham gia biểu diễn đều đi sao? Chúng tôi đi có phải sẽ không thích hợp lắm không"
"Sẽ không đâu." Hứa Thiên Ngữ đưa ra lý do mà cô đã nghĩ ra từ sớm: "Đông người náo nhiệt, hơn nữa lần nào liên hoan cũng chỉ có người trong lớp thì nhàm chán lắm, đi cùng sư huynh các anh cũng coi như giao lưu tình cảm mà."
"Được." Lương Thừa An gật gật đầu, "Đã xác định địa điểm chưa?"
Thấy anh đồng ý, Hứa Thiên Ngữ trong lòng vui mừng, vội vàng nói: "Vẫn chưa, sư huynh là người địa phương, có đề nghị gì không?"
Lương Thừa An suy nghĩ một chút: "Tương Vệ Lâu đi, em hỏi những người khác xem sao."
Tương Vệ Lâu mà anh nói là một nhà hàng lớn, chủ là người Hồ Thành, các món ăn trong nhà hàng cực kỳ chính tông, được xếp vào top 10 nhà hàng nổi tiếng nhất Kinh thị.
Hứa Thiên Ngữ quay đầu hỏi ý kiến của các cô gái khác, mọi người đều tỏ vẻ không có ý kiến khác, Lương Thừa An mới nói: "Tôi sẽ sắp xếp."
Sau khi hẹn xong buổi liên hoan, Hứa Thiên Ngữ vô cùng hài lòng rời đi.
Đến phòng nghỉ của nhà thi đấu, những người khác đang thảo luận buổi tối nên mặc trang phục gì, ra ngoài đi ăn với các bạn nữ của Học viện múa, không thể ăn mặc quá xuề xòa làm mất mặt đội bóng rổ.
Chu Văn Ngang và Lương Thừa An chơi với nhau rất tốt, biết anh không phải là loại người thích gây hiểu lầm cho người khác, liền kỳ quái hỏi: "Sao đột nhiên cậu đồng ý dự tiệc liên hoan vậy? Vừa rồi tôi còn định từ chối đó."
"Không có gì." Lương Thừa An gửi tin nhắn cho quản lý của Tương Vệ Lâu, đặt xong phòng riêng rồi cất điện thoại vào tủ, cầm băng cổ tay ở bên cạnh đeo vào, "Tập bóng đi."
***
Thời gian buổi liên hoan đã định là bảy giờ, mọi người đến phòng riêng rồi, Hứa Thiên Ngữ chủ động ngồi xuống bên cạnh Lương Thừa An, mọi người đều ngầm hiểu mà cười cười.
Nhân viên bước vào ghi món, Lương Thừa An liếc nhìn người ở trong phòng: "Mọi người đều đến đông đủ rồi à?"
"Đến đủ rồi." Hứa Thiên Ngữ cười nói, "Mọi người vừa nghe nói sẽ liên hoan cùng với sư huynh các anh, là đã sớm thu xếp thời gian để đi rồi."
Lương Thừa An hơi nhíu mày một cái, Từ Ninh ở một bên lên tiếng hỏi: "Không phải nói mọi người trong buổi hội diễn đều đi sao? Tại sao không thấy Giang Kiều ha?"
Câu này của Từ Ninh vừa nói ra, bầu không khí vốn ấm áp đột nhiên ngưng đọng lại, không khí có chút yên tĩnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Buổi liên hoan này bọn họ căn bản không mời Giang Kiều, vẻ mặt tươi cười của Hứa Thiên Ngữ hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã lấp liếm, nói: "Đây là buổi liên hoan dành cho những người trong tiết mục của chúng em, Giang Kiều cậu ấy bình thường thích ở một mình, không thích tham gia các hoạt động tập thể."
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao bĩu môi, tiếp lời: "Cậu ta là người rất thanh cao, có gọi cậu ta cũng không tới, đỡ lãng phí thời gian."
"Rõ ràng là chúng ta không có gọi." Một cô gái ngồi bên cạnh Hứa Thiên Ngữ lẩm bẩm một câu, giọng nói của cô không lớn lắm, nhưng lại đúng lúc mọi người vừa mới yên tĩnh xuống.
"Chu Nghiên Nghiên, ý cậu là sao? Nếu cậu có bản lĩnh thì đi mà gọi cậu ta!" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bị phản bác, tỏ ra không phục nói: "Đừng nói hẹn cậu ta đi liên hoan, cậu muốn thêm WeChat của cậu ta cũng không có cơ hội đâu!"
Lương Thừa An: "......"
Chu Nghiên Nghiên bị nghẹn lời một hồi, giọng nói cũng trở nên lớn hơn: "Nhưng căn bản là không gọi mà, làm sao còn nói người ta là thanh cao?"
"Ai nói không phải chứ, cậu ta ỷ vào sự yêu thích của cô Ngụy, luôn luôn cao cao tại....."
Một tiếng "cạch ——" khẽ vang lên, tiếng tách trà đột nhiên đặt xuống bàn làm gián đoạn cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng của hai người, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lương Thừa An.
Lương Thừa An đặt một tay lên tách, giọng điệu không nhẹ không nặng nói: "Đều là bạn học, nói chuyện nên có chừng mực một chút."
Anh không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người có mặt đều biết anh đang nói đến ai, vẻ mặt trông có vẻ không để ý, nhưng trong mắt lại mang theo sự lạnh lùng không giận tự uy, khác hẳn với dáng vẻ ôn hoà nhã nhặn thường ngày.
Hứa Thiên Ngữ không ngờ rằng Lương Thừa An lại đột nhiên lên tiếng bảo vệ Giang Kiều, nhưng cũng không nghĩ đến khía cạnh nào khác, chỉ cho rằng anh có gia giáo tốt, không thích nói xấu sau lưng người khác mà thôi, lập tức lên tiếng hoà giải tình hình.
Những người khác cũng đua nhau lên tiếng điều tiết bầu không khí, Lương Thừa An không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho mọi người gọi món, tình hình mới dần dần trở lại như lúc mới đến.
Bữa ăn kết thúc, Lương Thừa An đi thanh toán.
Trước khi rời đi, Hứa Thiên Ngữ hỏi anh có quay về trường học không, có muốn tiện đường cùng nhau quay về không.
Lương Thừa An có nhà riêng ở gần đây, cũng không định quay lại trường học, anh không muốn dây dưa thêm với Hứa Thiên Ngữ, nhàn nhạt nói một câu: "Không tiện đường"
Tuy bình thường Lương Thừa An đối nhân xử thế khiêm tốn lịch sự, nhưng những người quen thân với anh đều biết đây là lời cự tuyệt tương đối lịch sự của anh.
Hứa Thiên Ngữ cũng biết mình không thể hành động quá vội vàng, nên lúc này không làm phiền nữa, mà Chu Văn Ngang thấy vậy liền chủ động gọi xe cho bọn họ, tiễn người lên xe rồi vẫy vẫy tay tỏ ý tạm biệt.
Sau khi xe chạy đi, Từ Ninh dùng cùi chỏ huých huých Lương Thừa An: "Thừa ca, Hứa Thiên Ngữ xinh đẹp như vậy anh cũng không thích sao? Vậy anh thích kiểu người như thế nào?"
"Thích kiểu người như thế nào á......" Lương Thừa An đút hai tay vào túi quần thể thao, ánh mắt vô tình nhìn qua bên kia đường.
Một thanh niên thân hình cao gầy đứng ở lề đường, mặc áo len trắng, hình như đang đợi xe buýt.
Những người khác chú ý đến ánh mắt của anh cũng nhìn theo sang.
"Ủa, là Giang Kiều!" Chu Văn Ngang ngạc nhiên thốt lên, vừa rồi trên bàn ăn bọn họ còn nhắc đến Giang Kiều, không ngờ lát sau đã gặp ngay.
Khoảng cách hai bên đường hơi xa, nhưng khí chất của Giang Kiều lại nổi bật quá mức xuất chúng, mọi người liếc mắt một cái đã nhận ra liền.
Lương Thừa An ngạc nhiên nhìn người đối diện, anh đồng ý đến dự bữa liên hoan vì nghĩ rằng Giang Kiều cũng sẽ đến, kết quả Giang Kiều không đến, không ngờ sau khi bữa liên hoan kết thúc, lại nhìn thấy.
Có một vài chuyện dường như tự có sắp xếp từ trong số phận.
Giang Kiều ở phía đối diện ngoắc một chiếc taxi, cậu đưa tay mở cửa xe, cúi người ngồi vào xe.
Từ Ninh nhìn về phía Giang Kiều rời đi, cảm thán: "Các anh nói bây giờ em đuổi theo hỏi số điện thoại thì có hi vọng không?"
Từ Ninh cũng chỉ là thuận tiện nói thôi, bản thân mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng vẫn biết rõ, người như Giang Kiều, cho dù có được WeChat rồi cũng không dám tùy tiện gửi tin nhắn cho đối phương, sau khi nghĩ thông suốt rồi rất nhanh lại bắt đầu trêu chọc lên: "Cũng phải, vừa rồi không phải mọi người trong lớp đều nói hay sao? Muốn thêm WeChat cậu ấy cũng không có cơ hội đâu."
Lương Thừa An: "......"
Là một người "không có cơ hội thêm WeChat", Lương Thừa An không ngờ rằng mình trúng đạn hai lần trong một buổi tối, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh đưa tay dừng một chiếc taxi đang chạy ngang qua, nói với những người khác: "Đi trước nhé", rồi ngồi lên xe.
Sau khi lên xe, Lương Thừa An báo địa chỉ của tiểu khu, đoạn đường không xa, nhưng lúc này đang tắc đường, xe lúc dừng lúc chạy khiến anh cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt, đến một cột đèn giao thông nào đó, anh dứt khoát hạ cửa sổ xuống để hít thở chút không khí.
Cách đó không xa cũng có một chiếc xe hơi không đóng cửa sổ, sau khi nhìn thấy Giang Kiều trong xe, Lương Thừa An ngạc nhiên nhướng mày.
Không ngờ hướng đi của hai người thế mà lại giống nhau.
Giang Kiều không nhìn thấy anh, mà là đang dựa vào ghế nhắm mắt lại, nhìn không ra là đang ngủ hay đang nhắm mắt thư giãn.
Gió đêm thổi qua cửa sổ làm rối tung phần tóc trước trán của cậu, mái tóc màu đen khiến làn da của cậu trông trắng nõn đến kinh ngạc, bởi vì tư thế hơi ngả đầu về phía sau, đường quai hàm của cậu vẽ lên một vòng cung rõ ràng, đường cong từ cổ xuống dưới vai mượt mà thon thả, mang đến cảm giác xinh đẹp mong manh khó tả.
Giang Kiều này, mỗi một phân một tấc trên cơ thể của cậu ấy đều giống như một tác phẩm chói mắt được tạo hóa chạm khắc tỉ mỉ.
Thiên nga.
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe di chuyển về phía trước.
Chiếc xe mà Giang Kiều đang ngồi không tiếp tục đi cùng đường với anh nữa, mà rẽ trái sang một hướng khác.
Trong xe vang lên tiếng nhạc khe khẽ, một giọng nam trầm trầm nhẹ nhàng hát: "Ngày xưa phía bên kia của anh, là con đường dẫn đến bình minh, một thế giới không có người, năm tháng trôi qua vội vã, niềm hy vọng chưa bao giờ tắt, thời gian thầm lặng."
Lương Thừa An nhắm mắt lại, suy nghĩ bất giác trôi đi trong tiếng hát, nghĩ đến Giang Kiều trên sân khấu buổi biểu diễn kỷ niệm trường tuần trước.
Cùng với nụ hôn giữa hai người, ở cầu thang.
Bên ngoài xe các tòa cao ốc san sát, ánh đèn thành phố tỏa sáng rực rỡ.
Xe chạy vào đường hầm, lượng xe cộ đông đúc ban đầu cuối cùng cũng giảm đi rất nhiều.
Đầu của Giang Kiều đang dựa vào lưng ghế bị trượt xuống một cái, mở mắt ra, đập vào mắt là bức tường của đường hầm được ánh đèn chiếu thành màu trắng vàng.
Đường hầm hơi lạnh, cậu kéo ống tay áo vốn đã xắn lên đến khuỷu tay xuống, nhìn phía trước thấy ánh sáng xuyên qua lối ra đường hầm.
Thang máy đi thẳng lên, tiểu khu là dạng mỗi tầng một căn hộ, cậu sống ở tầng 11. Căn hộ rộng 200 mét vuông ngoài phòng khách chỉ có một phòng ngủ chính, phần còn lại được đập thông để trở thành phòng luyện tập.
Giang Kiều vừa mở cửa ra đã nghe thấy trong phòng vang lên khúc nhạc quen thuộc, bước chân chợt dừng lại, lập tức biết là ai tới.
Căn hộ này chỉ có cậu và Tập Thiến mới có mật khẩu.