Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 102: Chết cũng không uống!



Trùng hợp, mà cũng là nghiệt duyên, người bắt Liêu Nhạn tại trận đúng là nha dịch hiện thân vào ngày chàng ta khẩu xuất cuồng ngôn kia.

Bạch Tinh và Mạnh Dương vội vàng đuổi tới, liền thấy toàn thân đối phương đều tràn ngập bốn cái chữ "Liệu sự như thần" to tướng, khi nheo mắt lại nhìn qua ấy, càng là không tiếng động tuyên cáo thắng lợi của mình:

Lão tử sớm đã biết các ngươi lòng mang ý xấu!

Nếu lúc ấy hắn không hỏi ngay và rõ tên họ với địa chỉ của ba người, lúc này có thể tới nhanh vậy à? Không thiếu được còn phải bồi vào 2 bữa cơm tù!

Bá tánh thành Kim Lăng cổ rất hiểu kịp thời hưởng lạc, vừa lúc đụng phải đêm trước ngày hội Thanh Minh, mọi người đều liền ra ngoại dạo sau khi ăn, hoặc ngắm đèn, hoặc ngắm sông. Mặc dù cái gì cũng không làm, nhưng tắm gội hơi nước dạo tới dạo lui ngắm hoa với người nhà cũng tốt.

Đúng là lúc trên đường nhiều người đây, đầu đường cuối ngõ, trên cầu dưới cầu đều đông như mắc cửi, ai không muốn tìm chút náo nhiệt xem chứ?

Thấy ba năm nha dịch vây quanh ở đây, không thiếu được muốn duỗi dài cái cổ liếc mắt nhìn một cái.

Nhưng mà da mặt kẻ khởi xướng quả thực còn dày hơn cả tường thành cổ, thoải mái hào phóng đón lấy vô số ánh mắt đánh giá, không nhìn ra nửa điểm ý tứ hối cải.

Chuyện giao tiếp nhân tế tất nhiên giao cho Mạnh Dương, Bạch Tinh nhìn Liêu Nhạn chuyện tới trước mắt mà vẫn một bộ dáng đại gia bắt chéo chân ngồi ở đầu kia, rốt cuộc nhịn không được đá chàng ta một cước.

"Nhiều cơm như vậy không nhồi no ngươi à?"

Liêu Nhạn đầy mặt đỏ bừng, cũng không biết là uống rượu mà ra, hay là đơn thuần thẹn, nghe vậy hừ một tiếng, cứng cổ không quay đầu lại, "Ai cần ngươi lo!"

Bạch Tinh nghiến răng, giơ chân lại là một cước, lần này thì trực tiếp đá người rớt xuống.

Chỉ nghe một tiếng "Thình thịch", trong sông bắn lên một đoàn bọt nước to tướng, hai đám người đang giao thiệp đồng thời ngẩng đầu, mắt thấy đầu sỏ gây tội nơi đầu tường không thấy bóng dáng, liền sôi nổi rút đao ra khỏi vỏ.

"Làm gì làm gì! Chạy án hả?"

"Chạy cái rắm!" Nói đến mất mặt, Liêu Nhạn bơi không giỏi, cũng chỉ mạnh hơn vịt lên cạn một chút, nhưng nước trong đường sông của thành Nam Kinh phổ biến không sâu, chỉ tới bên hông chàng ta, vì thế phịch hai cái xong, cũng còn rất thuận lợi mà vịn rào chắn đứng dậy.

Tất cả xiêm y đều ướt đẫm, ướt chèm nhẹp dán ở trên người.

Lượng vận động của chàng ta lớn vô cùng, cho nên tuy mỗi bữa đều ăn rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn cứ giống như rất gầy, thật ra thì bao bên ngoài xương cốt đều là cơ bắp nuột nà ẩn chứa sức bật đáng sợ.

Liêu nhạn tùy tay vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt ướt dầm dề, trên đó là một đôi mắt ánh nước hết sức sáng ngời.

Chàng ta xưa nay không sợ giá lạnh, gần đây thời tiết lại chuyển ấm, thế nên chỉ mặc hai chiếc áo đơn, lúc này cổ áo mở rộng ra, lộ ra tảng lớn ngực trơn bóng, vệt nước tràn lan.

Có nữ tử tuổi thanh xuân đi ngang qua, lập tức hô nhỏ một tiếng, nhanh chóng đỏ bừng mặt.

Cơ mà đám phụ nhân đã thành hôn kia thì lá gan lại lớn, quanh minh chính đại mà nhìn thì không nói, còn cười hì hì đánh giá bảo: "Ai ui ơi, nhìn sao bóng mượt......"

Xem thế kia, tựa hồ rất không ngại đi tự mình ra tay kiểm nghiệm một phen.

Bạch Tinh đen mặt liếc mắt nhìn Liêu Nhạn một cái, người sau hiển nhiên cũng không có tiếp tục để mình bị người nhìn trộm như thế, hơn nữa nước sông ban đêm khá lạnh...... Nên cũng bò lên.

Đầu bên kia Mạnh Dương giao thiệp cũng có kết quả rồi:

Căn cứ theo điều khoản quy định của bản địa, kẻ tai họa cá chép gấm trong thành trong lúc vô ý, phạt bạc 5 lượng, hoặc lao dịch nửa tháng, bao gồm và cũng không giới hạn ở quét đường cái; kẻ biết rõ còn cố phạm, trừng phạt gấp bội.

Năm lượng bạc, trong thành Nam Kinh ấy là tuyệt đại bộ phận cả gia đình đám bá tánh có tiêu cả tháng cũng không tiêu được nhiều thế! Về phần quét đường cái nửa tháng gì đó, thứ nhất là trì hoãn kiếm tiền, thứ hai là tất chịu người chỉ chỉ trỏ trỏ, là người đều không chịu nổi......

Bởi vì phạt nặng, cho nên không dễ có người dám mạo phạm, hiển nhiên vì xây dựng phủ thành mỹ lệ, Lang Văn Dật thật sự hạ công phu tàn nhẫn.

Mạnh Dương và Bạch Tinh liền đồng thời nhìn về phía Liêu Nhạn, ý tứ chính là cái sọt ngươi thọc ra, ngươi nói làm sao bây giờ đi.

Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, trên mặt Liêu Nhạn lập tức lúc xanh lúc đỏ, nghẹn nửa ngày, lúc này mới do do dự dự vươn tay về phía Bạch Tinh, hai mắt nhìn trời nói: "Cho ta mượn 10 lượng."

Tất cả các nha dịch liên can ở đây sôi nổi toát ra ánh mắt khinh thường: Y ~

Quỷ nghèo!

Bạch Tinh suy nghĩ một chút, chân thành kiến nghị nói: "Nếu không ngươi liền lưu lại nơi này đi, một tháng sau bọn ta trở về vừa lúc mang ngươi đi."

Dù sao còn không phải là rời nhà trốn đi à? Tiêu số tiền này chi cho uổng phí.

Rốt cuộc vẫn là Mạnh Dương nhìn không được, càng kiêm thẹn trong lòng, vội móc tiền riêng của mình ra, thật cẩn thận mà nhặt ra một nén bạc nặng mười lượng, đầy mặt thịt đau mà lấp đầy tay nha dịch dẫn đầu kia.

Ai ngờ người ta còn rất chính quy.

"Đi nha môn nộp, nhớ rõ lấy đơn về."

Bọn họ cũng không phải cái hạng ăn hoa hồng lung tung kia!

Vì thế, hơn nửa đêm, ba người lại chạy nha môn một chuyến, lúc về, xiêm y trên người Liêu Nhạn đều khô một nửa rồi.

Lại sau đó, sáng hôm sau, chàng ta đã phát sốt.

Bạch Tinh cũng không biết nên nói chàng ta cái gì mới phải nữa.

Có kẻ lãng phí tiền như ngươi sao?

Ném đi cho xong!

Chính Liêu Nhạn cũng hiếm lạ đâu, chàng ta đã bao nhiêu năm rồi không bệnh nhỉ?

Mạnh Dương thở dài, rót nước ấm cho chàng ta, lại năn nỉ tiểu nhị khách điếm đi mời đại phu.

Ba người hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khi một lần xấu hổ mười phần.

Qua chừng 2 khắc, đại phu tới, ba người không hẹn mà cùng thở hắt ra, có loại cảm giác như được cứu trợ ấy.

Bạch Tinh chỉ cảm thấy có phải lão đại phu trên thiên hạ này đều trông như một dạng này không, lão đại phu này cũng là sắc mặt hồng nhuận, râu tóc bạc trắng, nhìn gương mặt hiền từ, lại có ba bốn phần giống với Lưu gia gia của Đào Hoa trấn.

Lão đầu nhắm hai mắt bắt mạch, cuối cùng chậc một tiếng, nhả một ngụm tiếng phổ thông có chứa hương vị phương ngôn dày đặc bắt đầu lải nhải, "Đám người trẻ tuổi các ngươi đó a, cứ quen ỷ vào căn cơ tốt mà làm bậy, tuy đã qua đông, hơi nóng trong đất còn chưa có lên đâu, nào lại dễ đụng nước như vậy?"

Hắn bắt mạch một phen liền biết là rơi xuống nước bị lạnh.

Dừng một chút lại kéo dài mặt nói: "Trước lúc vào nước có uống rượu đi? Mùi rượu nhập thể rồi, luôn phải tìm con đường mà phát tán ra, vì trên người có tất cả 36000 cái lỗ chân lông, tửu lực vừa lên, tất cả đều liền mở ra. Ngươi ấy thật là chọn thời điểm tốt mà xuống nước à, chính ngươi nói đi, hàn ý tích cóp cả mùa đông kia còn không vào đủ hết cả sao? Ngươi không bệnh thì ai bệnh!"

Liêu Nhạn rất ít có kinh nghiệm xem đại phu, cảm thấy hiếm lạ ghê gớm, nghe vậy lại là chảy mấy dòng nước mũi, lập tức ách giọng chỉ vào Bạch Tinh hô: "Đều là nàng, nàng đá ta xuống!"

Bạch Tinh: "...... Hắn ta mượn rượu làm càn khắp cả đường cái, còn bắt cá trong sông lên nướng ăn!"

Lão đại phu há miệng thở dốc, cả mặt dại ra, hiển nhiên không dự đoán được sau lưng lại ẩn chứa nhiều chuyện xưa đến vậy.

Lão nhân gia ông ta chớp chớp mắt, quyết đoán từ bỏ, chuyển hướng sang một người nhìn như người bình thường duy nhất ở hiện trường, "Chiếu cái phương thuốc này mà bốc, ba chén nước sắc thành một chén, một ngày 3 lần. Căn cơ tiểu tử này tốt, ba ngày bảo đảm lành."

Mới nãy vẫn là "Người trẻ tuổi", hiện tại đáo mắt đã thành "Tiểu tử này", có thể thấy được đại phu cũng là rất có tính tình à.

"Lão tử mới không cần uống thuốc!" Liêu Nhạn chưa từng uống thuốc đàng hoàng, lại cũng từng thấy heo chạy, biết cái thứ kia đắng lắm.

Nói nữa, chàng ta chính là Chiết Sí Nhạn a, sinh bệnh uống thuốc chẳng phải có tổn hại khí khái!

Không uống, không uống, chết cũng không uống!

Mạnh Dương tận tình khuyên bảo nói: "Nhạn Nhạn à, sinh bệnh liền phải uống thuốc, đừng coi khinh phong hàn, làm không tốt liền phải trở thành bệnh nặng."

Cơ mà vô luận chàng nói thế nào, Liêu Nhạn vẫn cứ cứng cổ nói không.

Bạch Tinh lật cái bạch nhãn, trực tiếp đi qua mở cửa, làm ra cái thủ thế bảo cút.

Liêu Nhạn cảnh giác nói: "Ngươi làm cái gì!"

Bạch Tinh lãnh khốc nói: "Nhìn ngươi còn rất có tinh thần, cút ra quét đường cái đi."

Dừng một chút lại nói: "Đúng rồi, đừng quên đi nha môn đòi 10 lượng bạc kia về."