“Có một nhiệm vụ mới này, Sanemi. Là một nhiệm vụ hợp tác đấy! ”
“Hai người chúng ta? Hiếm thấy thật.”
“Chà, khi bọn tôi thăng hạng rồi thì vẫn phải chăm sóc đàn em của mình mà, nên không có nhiều cơ hội để chúng ta chiến đấu cùng nhau như thế này đâu.”
Tại võ đường huấn luyện những kiếm sĩ diệt quỷ, Sanemi chạm mặt Masachika, người vẫn đang tươi cười sảng khoái sau nhiều ngày họ không gặp nhau. Đã rất lâu kể từ lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, hiện giờ cả hai đều xếp hạng “Kinoe”. Sanemi cũng không còn gọi người đàn anh tọc mạch này là “Kumeno” nữa. Thay vào đó, anh gọi anh ấy là “Masachika”. Mặc dù Sanemi không hề cố ý làm anh bất ngờ, nhưng khi nghe Sanemi gọi thẳng tên mình, Masachika đã ngạc nhiên đến mức đánh rơi thanh kiếm gỗ dùng để luyện tập. Sau đó mỉm cười thích thú.Cả hai ngồi xếp bằng ở chính giữa của võ đường, mặt đối mặt, cảm giác cứ như họ đã trở lại những ngày tháng đó. Mùi mồ hôi lâu ngày thấm vào sàn gỗ khiến nơi đây có một thứ mùi mà hầu hết các thiền viện đều có, gợi cảm giác nhớ nhung.
“Tôi nghe nói rằng nhiệm vụ lần này khá rắc rối.”
“Hừ, đó là lý do tại sao họ chỉ định hai chúng ta.” – Sanemi khịt mũi nói.
“Cho nên? Là hạng nào?”
“Ở một thị trấn khá xa nơi đây—”
Nghe nói đã có rất nhiều người dân biến mất khỏi một dinh thự hoang vắng nằm bên ngoài thị trấn.
“Có đặc điểm chung giữa những người mất tích không?” -Sanemi hỏi, lấy tay chống cằm.
“Những người biến mất đều là trẻ em.”
Nghe câu trả lời của Masachika, bóng dáng của những đứa em bé bỏng thoáng hiện lên trong tâm trí Sanemi. Ngẩng mặt nhìn lên, anh thấy Masachika nhìn anh với ánh mắt lo lắng, như thể muốn hỏi xem anh có ổn không. Sanemi chỉ nói về mẹ và những đứa em của mình với người bạn thân duy nhất này. Sanemi không nói gì thêm, tiếp tục hỏi:
-Có phân biệt con trai và con gái không?
“Không có.”
Khi nói đến đây, giọng điệu của Masachika có vẻ gay gắt.
“Thực ra trước kia bọn tôi cũng tìm hiểu thử rồi, đã có một vài đồng đội nhận nhiệm vụ tương tự. Ngoài ba người trong số họ còn sống, những người còn lại hiện đang mất tích ”.
“Chúng ta không thể chứng thực xem họ còn sống hay đã chết à?”
“Ừ.”
“Sau đó? Còn ba người đó thì sao? Họ chết chưa?”
“Không. Ba người họ đã trở về an toàn ”.
“Hả?”
“Họ nói rằng không có ai ở đó. Còn bảo mọi người đừng bận tâm đến lũ quỷ nữa, thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ đứa trẻ mất tích hay Kiếm sĩ diệt quỷ nào trong dinh thự đó. ”
“Chuyện quái gì vậy?”
Nghe câu chuyện nửa vời rồi đi vào ngõ cụt, Sanemi tức tối vò mớ tóc sáng màu của mình.
(pass chương sau: battuxuyenthucdi)
“Những tên kiếm sĩ mất tích đó có gì khác với những kẻ còn sống kia không?”
“Đáng tiếc là không. Nếu chúng ta thất bại, thì tiếp nhận nhiệm vụ sẽ là Trụ cột. ”
“Yaaa, thật là một mớ hỗn độn.” – Sanemi nói với giọng khó chịu.
Đúng như tên gọi của nó, các Trụ cột đứng dưới một người trên vạn người của toàn bộ Sát quỷ đoàn, trừ khi là nhiệm vụ cực kỳ nghiêm trọng, nếu không họ sẽ không bao giờ ra tay. Nhưng nếu ngay cả hai người thuộc cấp “Kinoe” cũng không thể xử lý được, thì cái chết là khó tránh khỏi. Đương nhiên, Sanemi không có ý định để điều đó xảy ra. Chuyện này không nên làm phiền đến các Trụ cột. Bất kể gặp phải con quỷ nào, anh sẽ tiêu diệt chúng bằng chính đôi tay của mình.
“Vậy thì đi thôi, Masachika.”
Sanemi thong thả đứng dậy khỏi mặt đất.
“Đây là cơ hội hiếm có cho chúng ta cùng nhau giết quỷ.”
Masachika gật đầu và đứng lên. Sanemi nhìn người bạn thân của mình đang ưỡn tấm lưng cứng đờ, nhìn lên trần của võ đường mà anh không có nhiều thời gian rảnh để ghé thăm. Masachika nhắm mắt lại và nói:
– Tôi nghĩ, hay là tôi với cậu đánh với nhau một trận trước đi.
“Trước khi nhiệm vụ này kết thúc, chúng ta hãy đấu với nhau chút, đã lâu không gặp rồi mà.”
“Tính sơ sơ cũng có hai trăm linh bảy trận đánh rồi. Tôi thắng một trăm năm mươi chín trận, chỉ thua bốn mươi hai thôi nhá. Hòa nhau sáu lần. Mà rõ ràng có mấy trận là tôi thắng bằng một cú sút xa. ”
“Thằng ngốc. Ai lại đi đếm mấy thứ đó, bộ rảnh quá phải không?”
Mặc dù Masachika có nói sai về mấy trận bụp nhau của họ một cách gian xảo, nhưng Sanemi không để tâm đến những lời đó, cả hai cùng nhau đi đến thị trấn, nơi có ngôi nhà bỏ hoang.
Masachika không ngừng phàn nàn trên đường đi.
“Dạo này cậu không dễ thương chút nào hết, mà cậu cũng có để ý quái đâu, ầu, cậu đã cao hơn tôi rồi này.”
“Có vẻ như tôi sẽ trở thành một trụ cột trước cậu cũng nên.”
“Mẹ kiếp ~ Tao nhất định sẽ trở thành trụ cột trước mày, sau đó mày phải chiêu đãi tao lẩu bò! Còn nữa, sau này gái theo tao hơi bị nhiều đấy nhá! Cứ đợi mà xem, hừ!”
“Đi thôi, trễ bây giờ.”
“Nếu đó là trận chiến giữa những con bọ kabuto, tôi chắc chắn thắng nhá! Tôi lấy niềm tự hào của đàn anh khóa trên ra đảm bảo, tôi sẽ không thua đâu.”
“Ồn ào quá, nhanh chân lên, Sư Huynh ngu ngốc.”
Dù biết rằng cả hai đang thực hiện một nhiệm vụ, nhưng anh vẫn vui mừng vì có thể ở bên người bạn đã lâu không gặp. Sanemi nở một nụ cười dịu dàng hiếm có.
***********
Giống hệt trong các báo cáo trước đó, thị trấn nơi dinh thự tọa lạc khác xa võ đường mà họ tập luyện, bản thân ngôi nhà cũng nằm ở phía ngoài. Khi họ đến nơi mặt trời sắp khuất sau đỉnh núi. Từ lúc họ khởi hành, thời tiết đã không tốt, bầu trời đầy mây đen, có vẻ sẽ mưa bất cứ lúc nào. Cơn gió thổi qua, lạnh đến mức xuyên thấu da thịt họ.
“Ở đây à?”
“Thật là một ngôi nhà ghê rợn.”
Masachika từ bên cạnh kinh ngạc nói. Quả thật, dinh thự này trông khá hào nhoáng, chưa kể còn rất cổ kính. Nó được bao quanh bởi những tán cây mọc dày, khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, nhưng đồng thời trông cũng rất âm u, tối tăm.
“Trông nó ghê ghê rợn rợn sao ấy…”
Dưới tóc mái dày, Sanemi khẽ nhíu mày. Hoa loa kèn đỏ(*) nở rộ, lấp kín cả một khoảng sân rộng. Thay vì cảm thấy xinh đẹp rực rỡ, chúng khiến họ ớn lạnh sống lưng.
“Đi nào.”
“Ừ.”
Hai người trao đổi ngắn gọn và cùng nhau bước vào dinh thự..
….Sau đó….
“?!”
Một mùi hương mà Sanemi chưa bao giờ ngửi thấy trước đó đột nhiên xông vào lỗ mũi. Mùi hương vô cùng nồng nặc, cứ ngỡ là mùi hương ngọt ngấy đến mức buồn nôn, thực chất là mùi thối rữa từ một xác chết đang phân hủy. Nói cách khác, đó là một mùi hương không thể diễn tả bằng lời. Mùi hương đặc quánh khiến đầu Sanemi quay cuồng.
“Cái quái gì thế này, cái mùi ngọt ngấy gì đây…”
Sanemi thô bạo lắc đầu, xua đi thứ mùi thơm đang bao trùm lấy anh.
“Này, Masa—”
Anh bóp chặt mũi và quay ra phía bên phải. Tuy nhiên, bạn của anh không ở đó.
“Masachika?”
Sanemi nhìn quanh, nhưng không có ai cả, từ ngoài lối vào đến trong hành lang dài thiếu ánh sáng, tất cả đều trống rỗng. Để chắc chắn hơn, Sanemi thậm chí còn đi ra ngoài để kiểm tra. Thế nhưng không có dấu hiệu rời khỏi ngôi nhà của bất cứ ai. Hơn nữa, sẽ không có chuyện Masachika bỏ chạy mà không thông báo cho anh. Chứng kiến người bạn của mình đột nhiên biến mất, Sanemi lầm bầm một mình với vẻ mặt nghi ngờ.
“…. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”