Tần Dư Hoài thấy bé gái giọng nói còn trẻ con nói chuyện rõ ràng có trật tự, chắc hẳn không phải tùy tiện nói bậy.
Nhưng nếu như nói đây là nhà em ấy thì thật khó hiểu.
Nhà bọn họ chỉ toàn còn trai, không có con gái!
"Em tên là gì?" Tần Dư Hoài nghi ngờ hỏi lần nữa.
"Tần Tô Tô."
Họ Tần!
Lúc này, đáp án dường như đã gần rõ ràng.
Lẽ nào bé gái này là con gái riêng của bà hắn? Hoặc cũng có thể là con gái riêng của một trong các chú của hắn? Vừa nghĩ như vậy, vẻ mặt Tần Dư Hoài liền trở nền âm trầm khó coi.
Nếu bé gái này là con gái riêng của ba hoặc một trong các chú của hắn thì có nghĩa là, nhà bọn họ sắp sửa nghênh đón một trận phong ba trước giờ chưa từng có!
Tần Dư Hoài vẫn còn nghi ngờ, tiếp tục hỏi Tô Tô: "Là ai mang em vào nhà chúng ta?"
"Em không cần người khác mang vào, đây là nhà em!" Tô Tô trả lời lại.
"Bây giờ đây vẫn chưa phải nhà của em, ít nhất bây giờ còn chưa tính."
Tần Dư Trạch cho rằng, cho dù là con gái riêng của ai, nếu muốn vào nhà bọn họ, vẫn phải được mọi người đồng ý thì mới được chấp nhận.
Giọng nói của hắn rất lạnh lùng, vừa nghe liền thấy không thân thiện.
Mặc dù Tô Tô còn nhỏ tuổi, nhưng bé vẫn có thể phân biệt được người khác thích hay là không thích mình.
"Đây là nhà của em nha, tại sao phải nói đây không phải nhà em? Còn anh nữa, anh là ai? Tại sao vào nhà em?"
Tô Tô bắt đầu cảnh giác với Tần Dư Hoài.
Trông người này không phải rất thân thiện!
Hơn nữa vẫn luôn hỏi đây có phải nhà bé hay không! Hình như bé cũng không quen biết người nhà bọn họ!
Người này sẽ không phải người xấu đi?
Bé phải bảo vệ ba mẹ cẩn thận. Nếu như người này thật sự là người xấu, bé cũng không thể để hắn vào nhà.
"Ngao ô..." Cảm nhận được tâm trạng của cô chủ, Hổ Tử cũng gào lên một tiếng, giống như đang cổ vũ cho cô chủ nhỏ của nó.
Tần Dư Hoài nhíu mày, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mịn màng của Tô Tô, nhận ra bản thân mình thể hiện sự bất mãn với một đứa bé cũng không có tác dụng gì.
"Người mang em vào đây đâu?" Tần Dư Hoài định trực tiếp tìm kẻ đầu têu để hỏi cho rõ ngọn nguồn của sự việc.
"Anh nói cho em biết anh là ai trước đã." Tô Tô đương nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người lạ biết ba mẹ mình ở đâu.
"Thôi vậy, không hỏi em nữa, anh tự tìm."
Tần Dư Hoài không muốn tiếp tục dài dòng lãng phí thời gian với Tô Tô nữa.
Tần Dư Hoài đang muốn lên lầu, Tô Tô đã bước lên, dang hai tay cản đường hắn.
"Anh còn chưa nói anh là ai, không được đi lên đó!" Vẻ mặt Tô Tô trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc.
Tần Dư Hoài cúi đầu nhìn nhóc con ở trước mặt, cả người nho nhỏ, hai cánh tay cộng lại cũng không to không dài bằng chân của hắn.
Chỉ là một nhóc con nhỏ như vậy, lại còn định ngăn cản hắn.
Nhưng trẻ con là vô tội, cho dù là con riêng của ai thì cũng không phải lỗi của bé.
"Em tránh ra. Anh không muốn đánh em, người anh muốn tìm là bố mẹ em." Tần Dư Hoài giải thích.
Vừa nghe thấy hắn muốn tìm bố mẹ mình, vậy thì Tô Tô càng không thể tránh.
"Không được! Có em ở đây, không cho phép anh bắt nạt ba mẹ em!"
"Nhóc con, em không cản được anh đâu, anh không muốn đánh em khóc." Tần Dư Hoài nói.