Không phải nói người dưới 14 tuổi không được vào sao…
Tô Tử Du cũng nói: “Chú xem, con vừa mới nói đó thôi, dưới 14 tuổi cần có người lớn đi cùng, không có nghĩa là không được vào…”
Đang nói chuyện, Tô Tử Du đột nhiên cảm thấy cổ mình ớn lạnh, lập tức ngậm miệng lại.
Chính xác thì ngôi nhà ma này được gọi là: Trốn chạy khỏi mật thất ma quỷ.
Họ phải băng qua cửa ải đầu tiên, tìm các vật phẩm để qua cửa ải hoặc giải quyết vụ án giết người ở cửa ải đó mới có thể bước vào cửa ải tiếp theo, cứ vậy cho đến khi thành công trốn chạy.
Vừa rồi Tô Tử Du chỉ nghĩ đến việc tăng KPI cho em gái.
Lúc này đứng ở cửa của cửa ải thứ nhất, Tô Tử Du mới phát hiện ra bắp chân cậu hơi mềm.
Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra cậu hơi căng thẳng.
“Đừng sợ.” Tô Dĩnh Nhạc chỉ đành bấm bụng nói vậy, đồng thời nặn ra một nụ cười dịu dàng: “Chắc cậu cả của con đã đánh tiếng trước với người thuộc bộ phận tổ chức trò chơi rồi, chắc sẽ không đáng sợ lắm đâu.”
Tô Dĩnh Nhạc biết rõ anh cả yêu chiều Túc Bảo đến phát cuồng, anh cả luôn tìm mọi cách để thỏa mãn những gì Túc Bảo muốn. Anh tin rằng, khi cho Túc Bảo tham gia trò chơi này, anh cả vẫn có chừng mực.
Anh cả nói đã sắp xếp thì chắc chắn trò chơi đã loại bỏ những thứ đáng sợ.
Vì thế, Tô Dĩnh Nhạc bắt đầu thấy yên tâm.
“Đi thôi.” Cậu ba đi đầu, quay lại an ủi Túc Bảo, “Đừng lo lắng, đã có cậu ba…”
Bỗng, một cơn gió mạnh gào thét, rèm cửa bị thổi bay dữ dội!
Chỉ trong tích tắc, gió thổi đổ một cây nến đỏ trên bàn.
Ngọn nến đỏ lăn đi một đoạn rồi dừng lại dưới chân Tô Dĩnh Nhạc.
Tô Dĩnh Nhạc: “…”
Lời còn chưa nói hết mắc kẹt trong cổ họng Tô Dĩnh Nhạc.
Túc Bảo an ủi: “Cậu ba đừng sợ, đừng sợ, chỉ là gió thôi!”
Tô Dĩnh Nhạc: “… Cậu ba không sợ…”
Thật xấu hổ, chẳng ngờ anh lại giật thót chỉ bởi tấm rèm cửa và cây nến.
Tô Dĩnh Nhạc chỉ cảm thấy hai tai đỏ hồng, anh cố bình tĩnh nhìn chung quanh.
Tô Tử Du cầm nhắc nhở thông quan, đọc lên: “Cửa ải thứ nhất tên là Tân lang mất tích, bối cảnh là thời cổ đại…”
“Năm XX, Lan tiểu thư – đích nữ của một gia đình giàu có, năm nay nàng ta hơn 20 tuổi, chưa lập gia đình, để tìm con rể cho con gái, viên ngoại đã đăng một cáo thị…”
Đại khái là: Ai cưới con gái nhà này sẽ nhận được của hồi môn một trăm nghìn lạng bạc, mười thước vải lụa, mười hộp đựng đồ trang sức bằng vàng bạc…
Theo lý mà nói, lẽ ra của hồi môn đáng giá như này phải có vô số người đến kén rể, nhưng đã một tháng trôi qua kể từ khi đăng cáo thị mà vẫn không có ai đến.
Hóa ra Lan tiểu thư không chỉ xấu xí mà mấu chốt là nàng ta có mệnh sát chồng, trước khi đăng cáo thị kén rể này, nàng ta đã trải qua bốn lần đính ước,nhưng cuối cùng, trước khi chính thức kết hôn, mấy nam nhân kia đều chết trong những hoàn cảnh bí ẩn khác nhau. .