Bây giờ ngược lại, là Túc Bảo dẫn theo “mấy đứa trẻ lớn xác”.
Túc Bảo: “…”
Bé nói khẽ: “Anh hai, giày của em…”
Tô Tử Chiến mới phát hiện giày của Túc Bảo đang nằm trong tay mình, vội vàng mang vào cho bé.
Túc Bảo mang giày xong, đứng chống nạnh, ra lệnh “Được rồi, vậy bây giờ đến phiên chúng ta, trước mắt chúng ta cứ đi tìm dì nữ quỷ đi!”
Chân mọi người đã mọc rễ, không nhúc nhích được.
Túc Bảo cố sức xê dịch một bước, bất đắc dĩ nhìn các anh các chị.
“Mọi người làm vậy sao em đi được!” Bé nói.
Tô Tử Chiến thỏ thẻ: “Nhất định phải đi tìm sao?”
Túc Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người không đi cũng được, để em tự đi tìm, mọi người ở yên đây chờ em về đi!”
Mọi người: “…” Được rồi, đi cùng nhau đi.
Vì thế Túc Bảo lại khó khăn di chuyển từ bước một, tìm ở đông – tây sương phòng, rồi trở lại chính phòng, tới tân phòng cùng thư phòng bên kia, tìm cả hai cái nhĩ phòng nhưng không thấy gì cả.
Chỉ còn lại mỗi dãy nhà sau, cũng chính là hậu viện, mấy người đi qua cánh cửa thứ ba, đứng trước cửa vào hậu viện.
Bên trong thật âm u, một cỗ khí lạnh lẽo như băng xông thẳng tới.