Cậu ba ta tin rồi, cháu gái ngoan cháu có thể quay lại đây hay không…
Mấy tên ác quỷ cảm thấy thú vị.
“Ha ha, tôi kêu anh có dám trả lời không?” Quỷ đào hoa cười hì hì.
“Cái đầu to này tròn thật đấy, thật muốn đặt lên bàn xem thử một chút.”Quỷ hồ đồ nhìn chằm chằm Hân Hân.
“Bọn ta chết từ lâu lắm rồi, ở một chỗ thường rất buồn bực. Nghe nói mấy người hay đi đây đó khắp nơi có thể kể mấy chuyện vui vui cho bọn ta nghe được không?” Quỷ xui xẻo nhìn Tô Việt Phi.
Biểu cảm của cậu ba hoàn toàn rạn nứt, dần dần mất khống chế.
Kể chuyện cho quỷ nghe, con mẹ nó, đây là đầm rồng hang hổ gì thế này!
Tô Tử Du lần này không mang theo trang bị, lúc này cũng chỉ biết ngây ngốc đứng đó, trong đầu đều suy nghĩ:
Tại sao mới thoáng một cái đã có thể trông thấy những con quỷ này, là bởi vì đây là nhà ma sao?
Cũng từng nghe đồn là trong nhà ma có quỷ thật, nhưng mà đây là sao vậy, là vấn đề từ trường hay là vấn đề xác suất?
Trong nháy mắt trong đầu Tô Tử Du suy nghĩ ra được mấy trăm phương án để giải đáp.
Bên này, Túc Bảo bước vào phạm vi hậu viện.
Bé cứ cảm giác có cái gì đó đang nhìn chằm chằm bé, nhưng bé hoàn toàn không tìm ra là ai.
Bàn tay bé nhỏ của Túc Bảo di chuyển một cái, tử kim đại chùy xuất hiện ở trong tay.
Bé không thấy sợ chút nào
Bây giờ bé không còn là Túc Bảo ba tuổi nữa rồi.
Bây giờ bé là Túc Bảo bốn tuổi!
Siêu trâu bò!
Túc Bảo kéo tử kim đại chùy, miệng hét lớn: “Đâu rồi! Ra đây mau!”
“Có bản lĩnh dọa người thì có bản lĩnh ra đây!”
“Vừa rồi cô chơi trốn tìm với bọn ta bây giờ tới phiên bé đến tìm cô đây!”
Một đứa bé miệng còn hôi sữa nho nhỏ, kéo theo một thanh chùy to to.
Vừa đi, vừa nói “Bé đến tìm cô đây”.
Quả thực còn kinh hồn hơn cưa điện rất nhiều.
Trước mắt cậu ba tối sầm lại, nhất định là anh đang nằm mơ.
Nhất định là bây giờ anh còn đang nằm trên giường ở nhà họ Tô, buổi sáng nay căn bản anh chưa ra khỏi nhà, tất cả những chuyện nãy giờ anh trải qua chỉ là mơ thôi…
Ầm!
Một tiếng nổ lớn kéo cậu ba trở về hiện thực.
Mọi người và đám quỷ đều nhìn theo.
Chỉ thấy Túc Bảo vung đại chùy lên, bắt đầu phá nhà: “Bé thấy cô rồi nha!”