Quỷ đào hoa nghĩ nát cả óc: “Ta nghĩ hoài không ra. Vừa nãy chúng ta kiểm tra một vòng cũng không thấy anh chàng dễ thương nào ẩn trốn.”
Quỷ xui xẻo nói: “Đúng vậy, chúng ta tìm hết rồi, thật sự không có quỷ.”
Túc Bảo ngẩng đầu, cười ngây thơ: “Cậu ba, chúng ta cần cậu giúp đỡ.”
Tô Dĩnh Nhạc: “Ừ, cậu giúp được gì?”
Anh là người lớn duy nhất ở đây, anh nên giúp mọi người.
Túc Bảo: “Đóng vai tân lang nha?”
Tô Dĩnh Nhạc: “…”.
Túc Bảo ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Đây chắc là một nghi lễ. Sau khi nghi thức hoàn thành, tân lang và tân nương đã cúng tế, bây giờ chúng ta cần khôi phục lại nghi thức.”
Túc Bảo nói tiếp: “Cậu ba yên tâm, không phải bái đường thật với chị nữ quỷ đâu ạ!”
Trái tim Tô Dĩnh Nhạc như rớt xuống!
Sau đó, anh lại nghe Túc Bảo nói: “Trực tiếp vào phòng tân hôn cùng chị nữ quỷ đi ạ!”
Tô Dĩnh Nhạc: “…”.
Anh cứng ngắc nhìn nữ quỷ đang bị quỷ nhu nhược kéo đi như cầm một quả bóng bay.
Đôi mắt Tô Tử Chiến hơi lóe lên, cậu bình tĩnh nói: “Chú ba, chú sợ à?”
Tô Tử Du tâm linh tương thông, lập tức khen ngợi: “Nói nhảm! Chú ba là cơ trưởng! Chú ấy bay tới bay lui trên trời, có chuyện gì là chú ấy chưa từng gặp đâu, sao có thể sợ chứ?”
Hân Hân vô ý tung ra đòn trí mạng, “Sợ chẳng phải rất bình thường sao? Chú ba không phải siêu nhân, sợ cũng không có gì xấu hổ cả.”
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc khẽ giật.
Đám nhóc này…. bẫy chú ba hả?
Động phòng thì không có khả năng rồi, cho dù bắt anh nhảy từ máy bay trên bầu trời thì….