Chương 1106 Tô Dĩnh Nhạc cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh—— Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa? Túc Bảo chắp hai tay nói: “Cậu ba, dứt khoát đập đi!” Tô Dĩnh Nhạc nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất! Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Dĩnh Nhạc nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo. Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh! Tiếp theo là tiếng hét của tân nương. Tô Dĩnh Nhạc không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1,8 mét chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: “Túc Bảo!” “Tới đây!” “Hey, ngọn lửa tinh thần!” Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng. Một người giấy đang dán sau lưng Tô Dĩnh Nhạc! Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người… Hân đầu to sợ đến bật khóc, cô bé đứng dậy đột ngột nên đập mạnh vào giường, đầu sưng u. Tô Tử Du sợ đến tái mặt, ôm chầm lấy người bên cạnh mà không để ý người đó là ai, kết quả ôm phải anh trai cậu. Tô Tử Chiến muốn đẩy Tô Tử Du ra, nhưng chẳng rõ có phải do cậu quá sợ hãi hay không mà cuối cùng cũng không đẩy ra nữa. Thảm nhất là Tô Dĩnh Nhạc. Anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông tái nhợt cứng đờ ngay bên cạnh, người chưa từng chửi thề là anh lập tức nói: “Mẹ kiếp!” Túc Bảo đã lao ra khỏi gầm giường từ lâu, bé như một kẻ liều mạng liên tục ném vài quả cầu lửa vào người giấy. Người giấy hét lên thảm thiết, một lúc sau đã bị đốt thành tro tàn. Sau đó cửa sổ kêu răng rắc, sợi dây đỏ đứt, một chiếc xương móng gà rơi xuống. Túc Bảo quăng quỷ xui xẻo, quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ…. và cả dì xấu xí ra ngoài. “Bắt nó!” Cục bột nhỏ hét lên: “Ai bắt được nó sẽ được thưởng một que kẹo mút!” “Không, mười que kẹo! Chúng con không thiếu tiền!” Túc Bảo nói: “Con giàu lắm”. Chúng quỷ: “…” Giàu có không thiếu tiền mà chỉ thưởng mười que kẹo mút? “Ai mà thèm…” Quỷ hồ đồ nói. Quỷ nhu nhược bay đi làm nhiệm vụ trước, ánh mắt nó sắc bén, hạ giọng nói: “Anh thích phần thưởng đó!” Quỷ xui xẻo nói: “Chết tiệt, đừng cướp kẹo của ta!” Quỷ đào hoa giẫm lên đầu quỷ xui xẻo rồi hét lên: “Ngươi ở đây chờ đi!”