Chương 1112 Tô Tử Chiến đang cầm điện thoại di động: “…” Cậu chi tiền mua sự cô đơn hả? Tại sao cốt truyện không phát triển như cậu mong muốn? ? Túc Bảo chơi xong hai vòng đu quay rồi quay về, lúc này đám quỷ xui xẻo cũng đã quay về. Thấy hai tay bọn họ trống trơn, Túc Bảo ồ lên một tiếng: “Hắn chạy rồi sao?” Quỷ nhu nhược mím môi rồi nói: “Bảo bối, khiến ngươi thất vọng rồi.” Quỷ đào hoa ngượng ngùng: “Người kia có chút tài năng, chúng ta đã chặn lại rồi mà vẫn có thể bỏ chạy.” Quỷ xui xẻo khóc thút thít: “Chúng ta cũng không muốn như vậy!” Không ngờ Túc Bảo lại an ủi chúng: “Không sao nha!” Nhưng thứ gì mà lại lợi hại đến mức đánh bại cả bốn ác quỷ thế này? Trong lòng Túc Bảo âm thầm ghi nhớ, sau này gặp người kia cô bé phải nhất định chú ý đến mới được, có chút tài năng. Trên đường trở về, Túc Bảo mua một túi kẹo mút lớn, thấy có người bán kẹo cầu vồng, cô bé lại mua thêm mười cái nữa. Bốn ác quỷ mỗi người một cái, dì xấu xí một cái, chị Hàm Hàm, anh lớn và anh nhỏ, cậu ba và cô bé, mỗi người một cái. Bọn quỷ đào hoa mừng rỡ không thôi, lại còn có cả phần của chúng nữa? Chúng chưa bắt được người kia nha… Quỷ không thể ăn được đồ ăn của nhân gian. Tất cả thờ cúng, nghe được là ăn được, nhưng đồ Túc Bảo cho lại không giống vậy… Quỷ đào hoa cắn một miếng, vẻ mặt mê mẩn: “A… Ta đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa được ăn thứ này nữa…” Việc quỷ nhu nhược làm đầu tiên là cẩn thận cầm kẹo mút Túc Bảo phát bỏ vào túi rồi mới khẽ khàng cầm lên cắn một miếng. Kẹo thật ngọt… Khuôn mặt thiếu niên ngây thơ hiện lên sự chưa thỏa mãn. Quay về nhà họ Tô, bà cụ Tô vội vàng ôm lấy Túc Bảo thơm mạnh một cái. Ra ngoài lâu như vậy, cảm giác như bà ấy và bé yêu đã xa nhau rất lâu rồi vậy. “Đi chơi những gì?” Bà cụ Tô cưng chiều hỏi. Túc Bảo suy nghĩ: “Chúng con đi chơi nhà ma, cậu ba và anh chị rất dính người!” Bà cụ Tô nhíu mày: “Nhà ma?” Trái tim Tô Dĩnh Nhạc xiết lại, anh lập tức giải thích: “Anh cả đã gọi điện từ trước, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.” Chỉ là không gặp quỷ giả mà gặp quỷ thật… Lúc này bà cụ Tô mới gật đầu, nhưng bà ấy vẫn cằn nhằn một câu: “Sau này đừng có đi chơi những thứ như vậy nữa, không tốt với mấy đứa nhỏ!” Mặc dù đã dọn những thứ dọa người đi rồi nhưng nếu bị đen đủi thì cũng không hay. Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng!” Hôm nay Tô Nhất Trần tan làm sớm, cả nhà vừa chuẩn bị ăn cơm thì anh về.