Mọi người chỉ thấy bé nhét linh hồn của Cố Tiểu Bát vào trong cơ thể cô bé giống như đang nhét bông vào một cái túi.
Chỗ nào không vào thì kéo ra mạnh ra rồi ép lại cho vào.
Kỷ Trưởng trợn mắt há mồm sửng sốt.
“Túc Bảo không có tác dụng đâu, nếu như vận mệnh đã như vậy, ép quỷ hồn vào cũng vô dụng…”
Chưa kịp nói xong, Túc Bảo đã tát vào mặt Cố Tiểu Bát mấy cái.
“Này, chị Tiểu Bát, dậy đi!”
“Nếu chị không chịu dậy em sẽ “xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt…” cổ chị đấy!”
“Chị còn muốn quỷ nữa không? Em sẽ cho chị vài con quỷ, được không?”
Túc Bảo kẹp cổ Cố Thịnh Tuyết lắc lắc – chủ yếu bé kẹp cổ là để cho hồn phách không thoát ra rồi bay đi mất.
Cố Tiểu Bát cảm giác như mình bị đánh đến mức choáng váng, những ký ức xa lạ trong đầu không thể dung nhập vào trí nhớ của cô bé, lắc lư như nước trong biển,
“Buông ra… Ai cho em… Cho!” Cố Tiểu Bát khó khăn nói.
Cô bé ho dữ dội và đột nhiên mở mắt.
Sống lại rồi!
Kỷ Trường đang định nói “bỏ cuộc đi”, sững sờ ngay tại chỗ.
“Không thể nào, làm vậy cũng được sao? Con người sau khi chết không thể sống lại!”
Kỷ Trường lại mở sách ra, lần này thấy rõ ràng, đường vận mệnh của Cố Thịnh Tuyết quả thực bị chia làm hai phần, nhưng ở giữa có một đường rất mảnh nối hai phần vận mệnh đó lại với nhau.
Làm bừa mà cũng được…
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật.
Túc Bảo vuốt ve lưng Cố Tiểu Bát, trên mặt đầy quan tâm: “Chị Tiểu Bát, chị không sao chứ?”
Cố Thịnh Tuyết không nói nên lời cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình ra sao, cô bé nhìn Túc Bảo, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Cô bé nhịn hồi lâu mới nói ra một câu: “Tên tôi không phải là Cố Tiểu Bát…”
Túc Bảo lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, đúng, đúng, tên của chị không phải là Cố Tiểu Bát, tên chị là Tiểu Tuyết!”
Cố Tiểu Bát chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, vừa hay đó là chỗ vừa nãy Túc Bảo tát đấy.
Cảm giác hư ảo chết đi một lần rồi sống lại khiến Cố Tiểu Bát vô cùng choáng váng, trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng.
Căn phòng đón ánh sáng mặt trời tốt, rất sáng sủa, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Túc Bảo rất rõ ràng, mặc dù bé luôn gọi cô bé là Tiểu Bát nhưng trong mắt bé lại có sự quan tâm và lo lắng chân thành.
Hốc mắt Cố Tiểu Bát càng đỏ hơn, đột nhiên một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống, cô bé mạnh miệng nói: “Ai cầu em cứu chị chứ…”
Túc Bảo thấy cô bé khóc, nhất thời quên mất cô bé cần phải khóc mới tốt, vội vàng xua tay nói: “Không phải việc của em, là do tay em tự làm mà thôi!”
“Chị Tiểu Bát, à không phải, chị Tiểu Tuyết, chị đừng khóc!”