Túc Bảo yên lặng, nhưng bé lại nhớ đến bánh kẹo trong tui mình, bé lập tức lấy ra cho mỗi người một cái.
Cuối cùng Tô Tử Chiến cũng lấy được bánh kẹo của em gái!
Cậu “tiện tay” nhét bánh kẹo vào trong túi, làm như không để ý gì đến viên kẹo này.
Tô Tử Du và Hân Hân là hai người đầu tiên bóc kẹo cho vào miệng, tay cũng không rửa.
Tô Tử Chiến cười lạnh nói: “Ăn ngon như vậy sao, không phải chỉ là một viên kẹo thôi à?”
Nói rồi cậu ung dung đi về.
Túc Bảo đưa mắt nhìn theo…
Anh cả, anh không ăn thì cho em đi!
Hân Hân nhìn Túc Bảo một cái, ây, em gái mình không có?
Cô nhóc lập tức cắn viên kẹo trong miệng làm đôi, sau đó phun ra nửa viên nói: “Này! Chia cho em một nửa!” . Googl𝑒 nga𝘺 𝒕rang # 𝐓r𝑈m𝐓ru𝘺𝑒 n.VN #
Vừa mới đào hố, trên tay cô nhóc vẫn còn dính bùn đất, nửa viên kẹo vẫn còn dính nước bọt.
Túc Bảo: “…”
Tô Tử Du ghét bỏ nói: “Em có âm mưa gì phải không!”
Hân Hân tỉnh ngộ: “À, đúng đúng đúng, tay em bẩn!”
Nói rồi cô nhóc chạy ra bồn rửa tay, đầu tiên để nửa viên kẹo sang một bên, sau đó rửa tay, rửa xong lại cầm viên kẹo lên rửa lần nữa.
“Nè! Giờ sạch rồi.”
Túc Bảo: “…”
Tô Tử Du: “…”
Cố Tiểu Bát: “…”
Túc Bảo nhìn nửa viên kẹo trước mặt, bé không biết nên làm thế nào.
Cô bé thích kẹo, kẹo rất ngọt.
Nhưng bé không thích kẹo đã “vào miệng rồi”.
Nhưng mà, nhưng mà… chị đã rửa sạch, nếu không nhận thì có phải chị Hân Hân sẽ rất buồn không?
Mộc Quy Phàm nhíu mày nhìn đứa nhỏ, nhìn xem cô bé sẽ làm gì.
Chỉ thấy Túc Bảo đưa tay nhận kẹo…
Bé suy nghĩ một chút, sau đó nhân lúc Hân Hân không chú ý mà nhét lại vào miệng cô nhóc.
“Chị Hân Hân, chị ăn đi chị ăn đi!” Cô bé nói: “Đây là kẹo em cho chị nha, ba nói đồ đã đưa cho người khác rồi không thể lấy về được, như vậy là không lịch sự.”
Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười.
Lần nào cũng lấy anh ra làm bia đỡ đạn nha…
Trong mắt bé cưng nhà mình, anh lợi hại đến mức nào?
Ánh mắt sâu như bầu trời sao của Mộc chiến thần đột nhiên lấp lánh ánh sáng.
Hân Hân vẫn còn muốn đưa kẹo cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm đúng lúc bế Túc Bảo lên tầng, vừa bế bé lên vừa nói: “Chuyện quỷ giả dối ba đã giúp con thu thập chứng cứ rồi.”
Đúng lúc này Tô Tử Chiến đi đến, cậu đứng trên tầng lạnh lùng nói: “Tô Hạnh Hân! Em làm xong bài chưa?”