Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1383



Chương 1396

Bác sĩ thở phào, cuộc sống của Diêu Thi Duyệt sẽ không dễ dàng như trước nữa…

Tô Nhất Trần trở lại tập đoàn Tô Thị, Khúc Hưởng cũng lấy lại chiếc đồng hồ vào buổi trưa.

Khúc Hưởng ôm chiếc túi vội vã đi đến thang máy, nhưng lúc này, một cô gái vô tình va phải anh ấy, chiếc túi trên tay anh ấy bị hất văng ra ngoài.

Chiếc đồng hồ rơi ra khỏi hộp và lăn đi nửa mét.

Lòng Khúc Hưởng lập tức lạnh đi.

Anh ấy vội vàng chạy đến cầm chiếc đồng hồ lên kiểm tra thì thấy mép mặt đồng hồ có một vết xước.

Xong đời rồi!

Cô gái chạy tới, hoảng sợ xin lỗi: “Trợ lý Khúc, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý…”

“Cô sao thế hả?” Khúc Hưởng tức giận nói: “Đi đường không nhìn đường hả, không thấy phía trước có người sao?”

Tâm tình Khúc Hưởng thực sự rất tệ, sắc mặt anh ấy cũng rất xấu, lời nói không khách khí chút nào.

Cô gái bật khóc.

“Tôi thực sự không nhìn thấy…” Cô ấy thút thít nói: “Sau giờ làm việc tôi vẫn chưa ăn, đói quá, nhưng vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa in nên tôi vội đi in…”

“Huhuuuuuuuu. Tôi nên làm gì bây giờ? Chi phí là bao nhiêu? Tôi có thể trả được không?…”

Khúc Hưởng khó chịu, nhưng còn có thể làm sao được, nhân viên vô tình đụng phải anh ấy, lẽ nào dứt khoát đuổi việc nhân viên ư?

Yêu cầu cô ấy bồi thường sao? Nhìn thôi cũng biết cô ấy đền không nổi!

Khúc Hưởng thực sự tức giận.

Nhìn thấy khuôn mặt u ám của Khúc Hưởng, cô gái càng khóc to hơn: “Tôi thực sự không cố ý… Trợ lý Khúc, giá bao nhiêu, tôi sẽ đền anh, hu hu hu, tôi sẽ mua một cái mới đền cho anh nha.”

Nước mắt cô gái rơi lã chã như thể Khúc Hưởng đã làm gì có lỗi với cô ấy.

Khúc Hưởng không nói nên lời: “Cô đền không nổi đâu!”

Cô gái túm lấy tay áo Khúc Hưởng, nghẹn ngào nức nở nói: “Là do tôi phạm lỗi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đền anh.”

Khúc Hưởng cau mày, giật tay áo ra.

“Chiếc đồng hồ này của Tô tổng. Nó có giá 100 triệu tệ. Cô lấy gì mà đền?”

Cô gái sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn: “Sao lại như thế này… Tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm gì bây giờ?”

Nghe tiếng khóc của cô gái, Khúc Hưởng thấy phiền muốn chết, dường như cô ấy không biết làm gì ngoài việc khóc.

Thôi cứ xem như mình gặp xui xẻo đi, Khúc Hưởng gói lại chiếc đồng hồ rồi chuẩn bị đi thưa chuyện với ông chủ, sau đó mới lấy đồng hồ đi sửa.

Vết xước như thế này có thể sửa được nhưng cuối cùng chiếc đồng hồ sẽ không hoàn hảo nữa.

Không ngờ cô gái lại nắm lấy tay Khúc Hưởng nói: “Trợ lý Khúc, đưa tôi đến gặp Tô tổng. Tôi sẽ đích thân xin lỗi anh ấy.”

Vừa lau nước mắt, cô ấy vừa đau khổ nói: “Dù Tô tổng yêu cầu bồi thường thế nào thì tôi cũng chịu, hu hu hu hu….”

Khúc Hưởng: “…”

Anh ấy thầm nghĩ dù cô có muốn bồi thường thì Tô tổng cũng không cần!