Cô gái ngã ngồi xuống đất, hồi lâu mới đứng dậy, vừa khóc vừa nhặt tài liệu.
Tại sao cô ấy lại xui xẻo như vậy?
Cô ấy chưa được ăn, đám đồng nghiệp kia bắt nạt cô ấy, bắt cô ấy đi in ấn.
Thế nên cô ấy mới va phải trợ lý Khúc.
Cô gái kìm nước mắt và nhặt tài liệu.
Khi bước vào cửa, cô ấy nhìn thấy một tiền bối ngồi ở bàn gần nhất đang làm kế hoạch, cà phê trên bàn đã cạn đáy cốc.
Cô ấy vội vàng nói: “Chị Tĩnh, em rót cho chị một cốc cà phê nha? Cà phê của chị hết rồi.”
Chị Tĩnh đang mải nói chuyện nên không để ý, không ngẩng đầu lên mà nói: “Phiền em rồi!”
Cô gái lập tức lấy tài liệu đưa cho một nữ nhân viên khác: “Chị Thư, đây là tài liệu ch cần, lần sau chị muốn in gì cứ bảo em nha!”
Vừa dứt lời, tay cô gái vô tình làm đổ cốc nước.
Ly nước đổ lên bàn phím laptop của chị Thư, màn hình nhấp nháy rồi chuyển sang màu đen!
Chị Thư lập tức tức giận: “Em sao vậy? Sao luôn bất cẩn như vậy!”
Cô gái sửng sốt, nước mắt giàn giụa: “Thật xin lỗi! chị Thư, em không cố ý, bây giờ phải làm sao đây…”
Chị Thư vừa ‘cứu’ máy tính, vừa tức giận nói: “Làm sao đây làm sao đây, ngoài việc khóc lóc và hỏi phải làm sao đây thì em biết làm gì nữa hả?”
Ngô Tư Cần – Cô gái thích khóc nhè – càng bối rối hơn, cô ấy đứng chôn chân tại chỗ không biết phải làm gì, chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Sao họ có thể trách cô ấy được, nếu họ không sai cô ấy in tài liệu, cô ấy đã không mang chúng qua rồi làm đổ ly nước.
Ngô Tư Cần cảm thấy vô cùng oan ức nhưng không nói gì.
“Sao còn đứng ở đây? Mau đi đi! Hễ gặp em là chị lại xui xẻo!” Chị Thư khó chịu đuổi người.
Ngô Tư Cần kìm nước mắt, đưa tài liệu cho người khác rồi đi phục vụ cà phê cho chị Tĩnh.
Cô ấy trốn trong phòng trà và khóc rất lâu trước khi đi ra với ly cà phê.
Khi đặt nó xuống, cô ấy vô tình làm đổ cà phê lên quần áo của chị Tĩnh.
“A… em làm gì vậy!” Chị Tĩnh cũng khó chịu.
Ngô Tư Cần lại bắt đầu rơi lệ.
Cô ấy thật ngu ngốc và không thể làm tốt bất cứ điều gì!
“Thật xin lỗi!” Đôi mắt cô ấy đỏ hoe: “Em không cố ý…”
Chị Tĩnh đau lòng nói: “Đây là chiếc váy chị vừa mua. Nó là phiên bản giới hạn và có giá 10 ngàn tệ một chiếc!”
Ngô Tư Cần bàng hoàng, nhớ tới chiếc đồng hồ trị giá 100 triệu nhân dân tệ của Tô tổng vừa bị hỏng và giờ đây cô ấy lại làm bẩn bộ quần áo trị giá 10 ngàn tệ của người khác, cô ấy không thể cầm được nước mắt.
“Em… em phải làm gì đây?” Cô ấy nức nở: “Em chỉ là thực tập sinh, em không có tiền để đền…”