Mợ cả chỉ mặc mỗi áo lót ở bên trong, nếu cởi ra nữa…
Quỷ đào hoa ngồi xổm xuống, kéo đai lưng trên áo khoác lông cừu xuống, giúp Túc Bảo sửa sang lại quần áo, sau đó lại dùng đai lưng buộc chặt.
Giống như một cô bé đang mặc đồ cổ trang vậy.
Ống tay áo còn rất dài, tay Túc Bảo rụt ở bên trong, quỷ đào hoa ép chặt quần áo rộng thùng thình, bảo đảm quần áo dán sát vào người Túc Bảo… Như vậy sẽ ấm hơn một chút.
“Mợ cả, ban nãy mợ rơi xuống chỗ nào vậy, con không tìm thấy mợ.” Có người đi cùng, Túc Bảo từ từ bình định lại.
Diêu Tinh Nguyệt chỉ vào bên kia, khóe môi mấp máy, cố hết sức nói: “Thụ… Phủ…”
“Thụ phủ?” Quỷ đào hoa kỳ quái nói: “Thứ gì vậy?”
Quỷ mít ướt nói: “Cùng qua đó xem thử.”
Túc Bảo nhìn chằm chằm một bên khác, đáy lòng bồn chồn.
Không biết vì sao, hình như bé nghe thấy có tiếng người đang gọi bé…
Quỷ đào hoa hô to một tiếng, gọi quỷ nhu nhược quỷ xui xẻo và quỷ hồ đồ trở về, quỷ nhu nhược thấy Túc Bảo có quần áo để mặc rồi thì mới thấy yên tâm hơn chút.
Nó nhìn cái áo khoác bị ném trên mặt đất của Túc Bảo, muốn nhặt lên treo trên “thi thể” để phơi khô, nhưng không đụng vào được.
Lúc Túc Bảo mặc áo khoác, bọn nó có thể chạm vào, nhưng một khi cái áo khoác này không còn ở trên người Túc Bảo nữa, bọn nó sẽ không thể chạm vào được.
“Đi thôi!” Quỷ đào hoa nói.
Diêu Linh Nguyệt nhấc Túc Bảo lên.
Bởi vì chưa bế ai bao giờ, chân tay cô ấy luống cuống không tìm thấy tư thế chính xác, Túc Bảo bị treo ngược rồi lại bị xoay tròn, vất vả lắm mới bế được.