Túc Bảo đang ngó nghiêng khắp cửa hàng của Nghị Bân, anh ấy thì ngồi bên cạnh uống trà, bĩu môi nhìn cô nhóc.
Cục bột nhỏ chạy tới chạy lui, trông dáng vẻ hệt như bé thật sự tới cửa tiệm mua thuốc vậy.
Đột nhiên Túc Bảo cầm lấy một ít vị thuốc bỏ vào miệng gặm, bà cụ Tô vội ngăn lại: “Ôi chao, cái này không ăn được! Mau phun ra…”
Túc Bảo giòn tan đáp: “Ngoại ơi, con đang chọn thuốc đấy ạ!”
Bà cụ Tô cầm khăn lau miệng cho bé: “Làm gì có ai chọn thuốc như con chứ…”
Túc Bảo: “Đây là đẳng sâm*, củ này có rất nhiều nếp vân ngang, bộ rễ hình trụ tròn hơi uốn cong, thân củ béo mập xù xì, mùi thơm dịu, vị ngọt, là hàng loại tốt.” Bé nói lại những gì Kỷ Trường đã dạy cho mình.
*Đẳng sâm (党参) hay còn gọi là Đảng sâm bắc, là một loài cây sống lâu năm có nguồn gốc ở khu vực đông bắc châu Á và bán đảo Triều Tiên, thông thường được tìm thấy mọc xung quanh các bờ suối hay các cánh rừng thưa dưới bóng các cây to. Đẳng sâm được sử dụng làm thuốc bổ chữa các chứng bệnh liên quan đến đi tiêu phân sống, lỏng hoặc nát, ăn không tiêu, sắc mặt nhợt nhạt, tiếng nói nhỏ, chân tay mỏi yếu, thở ngắn, mệt mỏi, phế hư sinh ho.... Bên cạnh đó, đẳng sâm còn được sử dụng thay cho nhân sâm ở những bài thuốc có thể chữa các chứng bệnh như tiêu ...
Nghị Bân đang uống trà hơi ngạc nhiên, cô nhóc này cũng biết nhìn hàng ư?
Túc Bảo cầm mấy củ đẳng sâm tốt lên, Tô Nhất Trần ăn ý đưa rổ qua cho bé xếp vào, hai cậu cháu lượn một vòng, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tổng giám đốc Tô! Hóa ra mọi người ở đây!”
Lâm Tuyết Anh đứng ở cửa, nhìn Tô Nhất Trần đầy ngạc nhiên, trong mắt cô nàng tràn đầy niềm vui, mừng đến nỗi không hề trông thấy Nghị Bân đang ngồi uống trà bên trong cũng rất bất ngờ.
Nghị Bân đang định lên tiếng, Tô Nhất Trần đã sầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Cô xong chưa? Tôi đã nói rồi, nhà họ Tô không chấp nhận lời xin lỗi của cô, cũng không truy cứu trách nhiệm, tôi cảnh cáo cô đừng đi làm phiền chúng tôi nữa.”
Viền mắt Lâm Tuyết Anh lập tức đỏ bừng: “Thế nhưng nhà trẻ đã đuổi việc tôi rồi, nguyên nhân là vì tôi không chăm sóc Túc Bảo tốt…”
Tô Nhất Trần cười khẩy: “Vườn trẻ đuổi việc cô là vì cô yêu đương với ba người bạn trai cùng một lúc, suy đồi đạo đức nhà giáo. Ngoài ra, Túc Bảo không có chuyện gì.”
Bà cụ Tô cũng rất tức giận: “Tôi phục cô rồi, ngày nào cũng tìm đến ăn vạ, đổ thừa chúng tôi làm hại Túc Bảo, cô có ý gì đây?”
Lâm Tuyết Anh yếu ớt nói: “Tôi không có…”
Bà cụ Tô cười lạnh: “Tôi thấy cô giả vờ than áy náy thì có, rốt cuộc cô đang âm mưu chuyện gì tự cô biết rõ!”
Lâm Tuyết Anh lắc đầu khóc lóc: “Tôi thật sự không có…”
Nghe đến đây, Nghị Bân vô cùng ngơ ngác, ba… ba người lận á?
Không phải… Ngoại trừ anh ấy chỉ có Chu Tiêu thôi ư?
Hơn nữa quan hệ tiểu Anh Đào cũng không thật sự hẹn hò với Chu Tiêu, cô nàng nói sợ Chu Tiêu mắc bệnh trầm cảm sẽ tự tử nên bất đắc dĩ nói dối lừa gạt đối phương thôi.
Bên này, ánh mắt dán chặt lên người Tô Nhất Trần từ nãy đến giờ của tiểu Anh Đào vẫn chưa phát hiện ra Nghị Bân, dù sao hai người cũng đứng cách nhau một dãy kệ hàng.
Cô nàng rưng rưng nước mắt, thút thít: “Tổng giám đốc Tô, bà Tô, hai người thật sự hiểu lầm tôi…”
“Tôi có ba người bạn trai bao giờ? Tôi không có…”
Nghe thấy cô nàng phủ nhận, Nghị Bân thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đã nói rồi mà, sao tiểu Anh Đào có thể là hạng người như vậy được.
Thế nhưng câu tiếp của Lâm Tuyết Anh đã khiến anh ấy chết đứng tại chỗ: “Người ta vẫn còn độc thân mà, làm gì có bạn trai nào đâu, tôi chẳng hiểu rốt cuộc hai người đang nói gì nữa…”
Cô nàng vừa lắc đầu vừa đau lòng chấm nước mắt: “Tô tiên sinh, nếu anh khó chịu tiểu Anh Đào thì có thể nói thẳng với tôi, không cần bịa đặt như vậy đâu…”
Lúc này, tên đàn ông núp trong bóng tối đã phát sóng trực tiếp hết toàn bộ, khán giả đều ngơ ngác, rốt rít bình luận tràn màn hình:
[Sao thế này? Tui đã bỏ lỡ cái gì à?]
[Đây là Túc Bảo nhỉ, mọi người mau nhớ lại, hình như tôi nghe nói bởi vì cô nhóc này mà một giáo viên nữ đã bị đuổi việc, chắc là cái cô trước mặt này đây.]
[Thú vị nha, nghe cô này nói, là nhà họ Tô trách tội cô ấy không chăm sóc Túc Bảo tốt, dưới cơn nóng giận đã tìm lý do buộc trường học phải đuổi việc cô ấy?]
Bình luận trên màn hình toàn là câu hỏi.
Tay chân Nghị Bân lạnh buốt, không thể tin vào tai mình.
Tiểu Anh Đào nói cô ấy độc thân… Không quen một người bạn trai nào hết?
Vậy anh ấy thì sao, anh ấy là cái gì?
Sắc mặt Tô Nhất Trần rét buốt, đáy mắt không một gợn sóng, giúp đỡ tiểu Anh Đào “mất trí nhớ chọn lọc” nhớ lại: “Bạn trai cô, Lâm Tiêu, Nghị Vân rồi cả Du Sâm Miểu đâu? Vừa rồi cô vẫn đang ở cạnh Du Sâm Miểu cơ mà, sao giờ chối bỏ nhanh vậy?”
Túc Bảo nhìn cậu cả, lại nhìn Lâm Tuyết Anh, sư phụ nói gom đủ ba người bạn trai là có thể đổi được quỷ đào hoa đó, bây giờ chỉ còn thiếu hai người thôi.
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt bé bỗng sáng ngời, bởi bé thấy được hai bóng dáng xuất hiện sau lưng Lâm Tuyết Anh, là Du Sâm Miểu và Chu Tiêu.
Lâm Tuyết Anh vẫn còn đang biện hộ: “Tô tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi! Ba người này chỉ là bạn tốt của tôi mà thôi!”
“Trước kia Chu Tiêu là đồng nghiệp cùng trường với tôi, chúng tôi thường hay trò chuyện với nhau nên rất có thể đã bị người khác hiểu lầm thành…”
“Về Nghị Bân, anh ấy cũng chỉ là một người bạn hay chăm sóc tôi, quan hệ của chúng tôi rất thuần khiết. Trước đó anh ấy tiện đường đến đưa cơm cho tôi một lần, cũng không biết người ngoài nhìn thấy lại hiểu lầm thành cái dạng gì.”
“Còn về Du Sâm Miểu… Anh ấy, anh ấy cũng là bạn tôi, tôi không quen biết anh ấy lắm đâu. Hôm nay tôi đi trung tâm thương mại, đúng lúc gặp được Sâm Miểu nên có hàn huyên một phen, có phải anh thấy được nên hiểu lầm không?”
Nói xong, Lâm Tuyết Anh còn không quên bổ sung: “Thật ấy, bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết của tôi thôi, nếu khiến anh hiểu lầm, vậy sau này tôi sẽ không qua lại với bọn họ nữa.”
“Thật ra, thật ra người tiểu Anh Đào thích từ trước đến giờ… Là Tô tiên sinh á!”
Nói tới chỗ này, khuôn mặt Lâm Tuyết Anh đỏ rực như trái cà chua chín.
Trong đầu cô nàng cứ không ngừng ảo tưởng nam chính ghen tuông hiểu lầm quan hệ của cô nàng với người khác nên chạy tới chất vấn, sau đó cô nàng sẽ tủi thân bật khóc nói thật ra người em thích chính là anh đó, cái đồ xấu xa này! Kế tiếp, nam chính vô cùng đau lòng, không nhịn được giang tay ôm cô nàng vào lòng này này nọ nọ…
Nghĩ tới, đây, nhịp tim Lâm Tuyết Anh nhảy lên thình thịch, thẹn thùng liếc Tô Nhất Trần một cái.
Cái liếc này đúng lúc bắt gặp Nghị Bân sau lưng Tô Nhất Trần.
Lâm Tuyết Anh sững sờ, trong lòng vô cùng hoảng hốt, càng đáng sợ hơn là sau lưng lại truyền tới hai giọng nói vô cùng quen thuộc.
Chu Tiêu cười khổ, chán nản hỏi: “Thì ra tôi chẳng là cái thá gì hết?”
Du Sâm Miểu đang rất khó tin, tối qua anh ấy còn đang anh anh em em với tiểu Anh Đào đấy, vậy mà nay người ta lại bảo không quen rồi!
“Tiểu Anh Đào, em…”
Lâm Tuyết Anh làm cách nào cũng không ngờ tới ba người bạn trai của mình đều đến, còn nghe được lời cô nàng nói!
Sắc mặt cô nàng lập tức trắng bệch…
Túc Bảo xem hết trò vui không nhịn được than thở, cái dì này lợi hại quá, gương mặt y như cái công tắc, bấm một cái là chuyển sang màu hồng, bấm thêm một cái thì quay lại màu trắng.
Quá thần kỳ!
Lâm Tuyết Anh choáng váng, há miệng thở dốc: “Anh, các anh.. Sao các anh lại ở chỗ này…”