“Tôi kể chuyện này chắc các anh không tin, nhưng vừa rồi chúng tôi trực ở đây, đang ngồi xổm bên đường ăn cơm thì quần chúng nhân dân nhìn thấy, họ nhất quyết kéo chúng tôi lên lầu nghỉ ngơi.”
“Vừa hay có một tên trộm, trước khi đi trộm, anh ta đã bói quẻ và bốc trúng con số may mắn… Haha, đúng là may mắn thật!”
Mộc Quy Phàm bỗng nhiên thẳng lưng, anh quay phắt đầu nhìn lại.
Anh cảm nhận được âm khí rất quen thuộc, là thứ âm khí chỉ tồn tại khi ma quỷ xuất hiện!
Anh nhìn chằm chằm vào tên trộm và cảm thấy âm khí đang ở trên người anh ta…
Quỷ hồn có thể đi lại ban ngày ư? Là ác quỷ!
Nhưng âm khí kia gần như đã tiêu tán.
Mộc Quy Phàm nhìn viên cảnh sát đang nói chuyện điện thoại, không hiểu sao trong đầu anh chợt vụt qua một cái tên: Quỷ xui xẻo!
Anh lập tức xuống xe và hỏi: “Anh bắt được tên trộm này ở đâu?”
Cảnh sát cau mày: “Anh là ai?”
Mộc Quy Phàm xuất trình giấy tờ tùy thân của mình.
Mười phút sau.
Mộc Quy Phàm vội vã chạy đến căn hộ nhỏ số 1314.
Quả nhiên có âm khí nơi đây.
Từ duy nhất hiện lên trong đầu anh vẫn là ‘quỷ xui xẻo’.
Nếu quỷ xui xẻo đang ở đây thì liệu bảo bối bé bỏng của anh có ở đây không?
Âm khí này có đúng là của quỷ xui xẻo – thuộc hạ của cô bé con nhà anh không?