Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn đi theo Túc Bảo, lúc Túc Bảo nhào vào lòng anh, cô đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Anh không phải Tô Nhất Trần, đương nhiên không bày tỏ thái độ gì đặc biệt khi thấy Diêu Linh Nguyệt… Anh chỉ có thể đảm bảo mang người trở về nguyên vẹn, không để thiếu sót tay chân là được…
Mộc Quy Phàm chỉnh lại gương chiếu hậu, nói: “Nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà!”
Chiếc xe địa hình màu đen lao tới như một con ngựa hoang…
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Túc Bảo biến mất, nhà họ Tô mất đi sức sống căng tràn, hàng ngày Tô Tử Du xách cặp đi học nhưng đôi mắt lại vô hồn.
Hân Hân trầm mặc và bắt đầu viết bài tập một cách nghiêm túc, nhưng đôi khi bé vừa viết vừa lau nước mắt.
Bà cụ Tô đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa, trên tay bà vẫn cầm đôi giày và găng tay của Túc Bảo, đôi mắt đục ngầu không còn có ý chặt người bằng tay không nữa.
Ông cụ Tô lấy chiếc khăn choàng ra đắp lên người bà, thở dài nói: “Vợ ơi, vào ngủ một lát đi.”
Bà cụ dậy sớm và ngồi chờ cả ngày.
Ông cụ Tô nhớ lại thời gian Ngọc Nhi đi lạc, bà cụ Tô cũng luôn thẫn thờ chờ đợi như này.
Bà cụ Tô lắc đầu: “Tôi không ngủ, tôi ngồi đây đợi.”
“Nếu Túc Bảo trở về không tìm thấy bà ngoại thì sao?”
“Tôi muốn đợi con bé quay lại và là người đầu tiên nhìn thấy con bé…”
Mũi Ông cụ Tô hơi cay, trong lòng đau đớn, ông không khỏi ấn vào vị trí của trái tim, hít một hơi thật sâu.
“Vậy bà phải giữ vững tinh thần, chắc chắn Túc Bảo không muốn nhìn thấy bộ dạng này của bà khi trở về đâu, con bé sẽ tự trách mình đấy.”
Bà cụ Tô chỉ lắc đầu không nói gì.
Tuy bà không còn rơi nước mắt nữa, nhưng nỗi đau trong lòng bà quá lớn, đáy mắt bà không còn một tia sáng nào.
“Nắng đã lên, băng tuyết cũng đã tan rồi… Bé cưng của bà ngoại, sao con còn chưa về?” Bà cụ Tô lẩm bẩm, dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi giày nhỏ của Túc Bảo.
Hoàng hôn buông xuống.
Vệt sáng màu cam ấm áp cuối cùng miễn cưỡng chia tay những ngọn cây, bầu trời dần tối.
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào cửa, tưởng tượng cảnh Túc Bảo từ phía cuối đường nhảy ra, cất tiếng nói mềm mại gọi ngoại ơi!
Nhưng một ngày trôi qua và mặt trời lại lặn.
Bà vẫn chưa đợi được Túc Bảo của mình.
“Túc Bảo…” Bà cụ Tô siết chặt đôi giày nhỏ trong tay, run rẩy đứng dậy: “Bà ngoại đi nấu cơm cho con, con về sẽ rất đói cho mà xem.”