Nữ quỷ càng nói càng kích động: "Vốn dĩ bọn ta bị tai bay vạ gió mà! Đáng lẽ ra có phải hoàn toàn là lỗi của ta đâu, chẳng qua là bọn ta bị liên lụy thôi!"
"Lệ quỷ mặc đồ đỏ hồi nãy ấy, chính cô ta đã tông chết bọn ta đấy!"
"Đường Tráng Cẩm vốn không nhiều xe cộ qua lại, nữ quỷ kia tức giận với người khác nên mới làm liên lụy bọn ta..."
Đường Tráng Cẩm?
Đường Tráng Cẩm vào một năm trước...
Tô Nhạc Phi sực nhớ ra một chuyện: "Quả thật cách đây một năm đã xảy ra một trận tai nạn giao thông trên đường Tráng Cẩm, lúc ấy bọn tôi có một công trường ở gần đó."
"Một nữ tài xế đang lái xe trên đường với tốc độ rất chậm, lúc đi vào tuyến đường một chiều thì chiếc xe đằng sau chờ lâu quá mất kiên nhẫn, nam tài xế trong đó muốn vượt qua."
"Nhưng nữ tài xế không cho nam tài xế vượt, nam tài xế bực dọc, lúc lái tới đường Tráng Cẩm đã nhiều lần cố ý thắng xe ngay trước xe của nữ tài xế."
Nữ tài xế cũng bắt đầu bực mình theo, thế là so bì với nam tài xế. Hai người càng ngày càng tăng tốc, giành đường vượt xe, cuối cùng nữ tài xế mất lái, tông vào chiếc xe vận tải kế bên.
Xe vận tải không kịp trở tay, tông chết hai mẹ con đang từ cột giao thông đang hiển thị đèn xanh băng qua đường, người mẹ ấy còn đang ôm con...
Sau đó nam tài xế bị bắt, do cố tình giành đường, cuối cùng làm cho cả nữ tài xế, người mẹ đang mang thai cùng với một bé gái mất mạng nên bị xử tù chung thân.
Tô Tử Du tỉnh ngộ: "Hóa ra là vậy..."
Thảo nào tự dưng khuôn mặt của nữ quỷ hồi nãy bung bét cả ra, hóa ra là do chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Túc Bảo ngờ vực hỏi: "Sư phụ, thế tại sao dì mặc đồ đỏ lại biến thành lệ quỷ ạ?"
Ai cũng chết như nhau, dì mang thai và bé gái sau khi chết đều biến thành cô hồn bình thường, trong khi người này lại biến thành lệ quỷ.
Kỷ Trường trả lời: "Có lẽ do lúc chết cô ta giận dữ lắm mà chẳng cách nào giải tỏa được, dù gì trước khi chết cũng đang so bì với người khác mà, trùng hợp lúc đó lại đang mặc đồ đỏ nữa."
Có lẽ trong suy nghĩ của nó, chính nam tài xế đã hại chết mình, nó nung nấu chấp niệm muốn kéo nam tài xế chết cùng mình nên hóa thành lệ quỷ đòi báo thù cũng chẳng có gì là lạ.
Túc Bảo mím môi, thoáng chốc chẳng biết nên đánh giá thế nào là đúng, thế nào là sai.
Dì vỡ bụng không tuân thủ luật an toàn giao thông là không đúng nhưng dì mặc đồ đỏ đang đi đường mà giành đường vượt ẩu với người khác, hại chết dì vỡ bụng và bé gái...
Cũng không đúng!
Trong trường hợp này, rốt cuộc họ có đáng được thông cảm hay không?
"Sư phụ... Thế chúng ta phải thu dì vỡ bụng kia ạ?" Bé con ngẩng đầu nhìn Kỷ Trường, trên mặt đầy vẻ bối rối.
Kỷ Trường thì mặt mày thản nhiên như không, không có một chút nhân từ nào: "Thu."
Tô Tử Du: "Chuyện này..."
Kỷ Trường nói: "Đúng là đứa trẻ không có tội tình gì nhưng con cái không thể trở thành lý do để người ta gây ra lỗi lầm được, biết chưa?"
"Trên thế giới này có hàng ngàn người đáng thương, nhưng họ không thể đòi hỏi người khác nhường nhịn mình chỉ vì mình đáng thương được."
Hắn cụp mắt nhìn về phía Túc Bảo, trong lòng thầm thở dài.
Thật sự rất khó cho bé khi bây giờ bắt bé phải lý giải được những chuyện vô cảm nhưng lại khó mà làm được này.
Tuy nhiên, đứng trên cương vị một Diêm Vương nhỏ thì bé vốn dĩ không được phép có bất kỳ tình cảm thừa thãi nào.
Suốt đời phải giữ tâm trí lạnh lùng, hiểu thấu thế gian muôn màu, một khi nảy sinh tình cảm thì sẽ đánh mất sự công bằng chính trực, nhưng nếu vô cảm thờ ơ thì chẳng thể nào tỏ tường tình người nằm ngoài phạm vi của lý lẽ, để rồi trở thành một kẻ đánh mất nhân tính.
"Thế Túc Bảo muốn làm gì nào?" Kỷ Trường nhìn bé.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Túc Bảo hỏi: "Giam cầm dì ấy ở Quỷ Giới được không?"
Sư phụ phụ từng nói rằng ở quỷ giới có địa phủ, có Phong Đô, Phong Đô là nơi tụ họp của tất cả những linh hồn không được đầu thai.
Sự khen ngợi hiện lên trong mắt Kỷ Trường, bây giờ bé nghĩ được đến đây là đã giỏi lắm rồi.
"Được chứ."
Mặc dù vẫn còn cách khác nhưng Kỷ Trường không nói gì thêm nữa.
Nếu Túc Bảo đã nói vậy thì cứ làm theo ý muốn của bé thôi.
Nữ quỷ vỡ bụng ôm linh hồn trẻ sơ sinh, nắm tay bé gái, ánh mắt nó vẫn chứa đựng sự không cam tâm, thỉnh thoảng nó còn không kìm được liếc Tô Cẩm Ngọc mấy lần.
Kể từ khi ra khỏi quỷ giới, nó phải vất vả lắm mới kiếm được âm đức, chưa kể đến việc nó còn phải mang hai đứa con đi cùng.
Tô Cẩm Ngọc có nhiều phúc đức như vậy mà không thể chia cho nó một chút được ư...
Kỷ Trường phất tay, nữ quỷ không còn lựa chọn nào nữa, một lớn hai nhỏ biến mất ngay trước mắt họ.
Tô Nhất Trần mím môi. Sau khi xem những gì mà nữ quỷ này đã trải qua khi còn sống, tâm trạng anh nặng trĩu, rối như tơ vò chẳng thể thốt thành lời.
Dẫu sao đây cũng không phải xem tivi, xem phim ảnh mà là chuyện đã thực sự xảy ra trong cuộc sống thực tế.
Tô Nhất Trần nhìn sang Túc Bảo, anh không thể nào tưởng tượng nổi bao nhiêu lần đối mặt với vấn đề nhân tính phức tạp này sẽ không để lại chút tì vết nào trong trái tim vô tư của một đứa trẻ như bé.
Song, anh lại thấy trên khuôn mặt bầu bĩnh của Túc Bảo là một nụ cười tươi tắn, có vẻ bé đang vui lắm, hệt như vừa xong được một câu hỏi hóc búa vậy.
Đó là một sự đơn thuần và vô lo vô nghĩ, không mảy may bận tâm câu chuyện mà nữ quỷ vừa kể…
Con nít mà, cái gì đã qua thì cứ cho nó qua… Như thế cũng tốt.
Túc Bảo quay đầu nhìn về phía bà cụ mặc áo liệm còn đứng ở bên cạnh, hỏi: "Còn bà thì sao? Nguyên nhân cái chết của bà là gì ạ?"
Kỷ Trường thầm khen, giỏi quá, "làm việc" càng lúc càng thành thạo rồi!
Bà cụ mặc áo liệm nói với vẻ sâu xa: "Ta vẫn còn một câu chưa nói với con trai ta..."
"Câu này hết sức quan trọng, ta nhất định phải nói với nó..."
Túc Bảo tò mò hỏi: "'Câu gì mà quan trọng thế ạ?"
Bà cụ mặc áo liệm: "Ta có chôn một cái lon trong mảnh vườn đằng sau nhà cũ của bọn ta, trong lon có mười cây vàng và một cuốn sổ tiết kiệm..."
Nói đến đây, bà ta hết sức kích động: "Cả mười cây vàng ấy đều 100 gam cả, theo giá vàng hiện nay thì một cây vàng trị giá đến ba trăm nghìn, mười cây vàng là ba triệu, thêm cả một triệu trong sổ tiết kiệm của ta là bốn triệu rồi!"
Túc Bảo: "Woa! Nhiều tiền quá!"
Bé con thật sự rất phối hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ trầm trồ.
Khoé miệng Mộc Quy Phàm co rúm.
Tô Nhạc Phi kiểu: Túc Bảo à, con mà nói với cậu một tiếng thì một tháng cậu cho mười triệu tiền ăn vặt chơi chơi cũng không thành vấn đề, không cần phải trầm trồ vì bốn triệu đâu con à…
Thế nhưng anh cũng biết số tiền bốn triệu quan trọng với người bình thường nhường nào.
Đối với một số người, đó là số tiền mà cả đời cũng không thể nào kiếm được, thảo nào bà cụ mãi mà vẫn chưa siêu thoát.
Bà cụ mặc áo liệm tiếp tục kích động nói: "Nhưng mà con ta lại đòi bán nhà dưới quê đi! Nó muốn lên thành phố cưới vợ mua nhà mới! Nếu bán thì lỡ người khác đào được, số tiền đó sẽ thuộc về người khác mất!"
Nói tới đây, bà ta vô cùng sốt ruột, rớt cả bộ răng giả xuống đất, kích động đến mức toàn thân đằng đằng sát khí.
"Không được, ta nhất định phải về, ta nhất định phải nói cho con ta biết dưới nhà có tiền..."
Kỷ Trường vẫn tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt đáp: "Ồ, muốn nói cho con trai ngươi biết thì ngươi có thể báo mộng mà, tại sao cứ khăng khăng đòi tự quay về vậy?"
"Khi còn sống, tại sao chuyện lớn như vậy mà ngươi chưa bao giờ nói với con ngươi, chết rồi thì lại nghĩ đến chuyện đó?"
“Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, sống không mang đến chết không mang đi*, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này?"
*Tức là con người đến thế gian này chỉ với hai bàn tay trắng và rời đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng, của cải vật chất dù có nhiều đến mấy thì khi chết cũng không mang theo được gì, và tiền tài danh vọng không phải là thứ mang lại cho chúng ta tâm hồn tươi đẹp, sức khỏe và hạnh phúc thật sự!
Thấy vẻ thắc mắc trong ánh mắt Túc Bảo, Kỷ Trường giải thích: "Cặp sách nhỏ, chúng ta phải học cách quan sát quỷ hồn, con xem này…"
"Khuôn mặt bà lão này sạch sẽ, không có bất kỳ vết xây xát nào, điều đó chứng tỏ bà ta không phải đột ngột qua đời, tóc tai gọn gàng, mặc áo liệm, còn đeo một miếng ngọc bội, chứng tỏ con trai có hiếu."
"Sau khi điều tra, bà ta chết vì bệnh tật chứ không phải đột nhiên qua đời, con trai lại hiếu thảo, như vậy bà ta hoàn toàn có cơ hội kể chuyện này với con trước khi chết, tại sao bà ta không nói?"
Biểu cảm trên mặt bà lão mặc áo liệm ngay lập tức trở nên gượng gạo, mắt đảo láo liên: "Ta..."