Sau khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm rời đi, Thượng Thanh Bắc thành thật hơn rất nhiều.
Gần như là hỏi gì đáp nấy, đến giờ thì ăn cơm, thái độ tích cực nhận tội.
Cho đến ngày gã ta được thả ra, nhìn thấy ba mẹ tới đón mình, gã ta như thể cuối cùng cũng tìm được một nơi để trút hết nỗi uất ức bị đè nén trong lòng bấy lâu nay vậy, không nhịn được trách móc: “Giờ hai người mới đến thì có ích lợi gì chứ!”
Nếu có tiền có quyền thì có thể đưa gã ta ra ngoài từ lâu rồi, nhưng rốt cuộc chẳng có ích lợi gì cả!
Mẹ của Thượng Thanh Bắc đau khổ khuyên nhủ: “Thanh Bắc, trở về cùng ba mẹ đi...”
Thượng Thanh Bắc hất tay mẹ của mình ra, tức giận nói: “Trở về thì làm được gì, hai người có gia sản hàng tỉ để cho tôi kế thừa không?”
Ba của Thượng Thanh Bắc vô cùng tức giận, hạ quyết tâm mắng mỏ: “Đi! Cứ để cho nó đi! Sau này coi như không có đứa con trai là nó nữa!”
Thượng Thanh Bắc đang định nói gì đó, bỗng nhiên, một luồng khí đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay ra khỏi người gã ta, bay về phía bãi đỗ xe...
Thượng Thanh Bắc lập tức khóc bù lu bù loa, lập tức nhào vào lòng ba của mình: “Ba ơi, ba ơi, ba ơi!”
Ba mẹ Thượng Thanh Bắc đang tức giận định bỏ đi: “???”
Chỉ thấy Thượng Thanh Bắc nước mắt nước mũi giàn giụa, ánh mắt cũng trở nên dại ra, nước mũi chảy vào trong miệng cũng không biết đường mà lau đi.
Ba mẹ Thượng Thanh Bắc ngây ngẩn cả người, đang yên đang lành nói ngốc là ngốc ngay được, quá đột ngột.
...
Bãi đỗ xe.
Sinh hồn của Thượng Thanh Bắc bay về phía Túc Bảo, bấy giờ gã ta mới biết được chuyện gì vừa xảy ra, vừa hoảng sợ vừa không cam lòng.
“Không, tôi không muốn chết, tôi vừa mới tìm ra được bí kíp tăng lượng truy cập...” Thượng Thanh Bắc liều mạng bay ra bên ngoài.
Gã ta vẫn còn có thể phát tài, lúc này gã ta nhất định sẽ cẩn thận, không để cho người khác tìm ra được mình!
Kỷ Trường để lại vài nét bút trong quyển sách, lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi, tuy là người nhưng lại biến thành quỷ, không thể giữ ngươi lại được!”
Thượng Thanh Bắc đại kêu: “Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta! Các ngươi có cái gì tư cách thẩm phán ta!”
Kỷ Trường gập quyển sách lại, trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút cảm xúc của con người, chỉ nói: “Ta là phán quan, ngươi nói thử xem ta có tư cách hay không?”
Thượng Thanh Bắc: “...”
Phán quan...?
Thượng Thanh Bắc vừa hối hận vừa không cam lòng, trên đời này có nhiều người kiếm ké lượng truy cập như vậy, tại sao chỉ có một mình gã là bị phán quan theo dõi chứ!
Sao gã lại xui xẻo như vậy!
Dù đã tới giờ phút này rồi, nhưng Thượng Thanh Bắc vẫn không cảm thấy mình làm sai điều gì, con người ai cũng thích tiền, gã sai ở đâu chứ?
Gã ta không ăn cắp hay ăn cướp, kiếm được tiền nhờ vào sự thông minh của chính mình!
Kỷ Trường vung tay lên, sinh hồn của Thượng Thanh Bắc không cam lòng kêu to, hóa thành sát khí bị hồ lô linh hồn hấp thu.
Túc Bảo nhìn chằm chằm hồ lô linh hồn, có thể cảm nhận được sự thay đổi của hồ lô linh hồn một cách rõ ràng.
Sư phụ nói hồ lô linh hồn dùng để thu thập hồn phách, tính toán giá trị công đức của bé nhưng bé lại cảm thấy hồ lô nhỏ cũng rất lợi hại, ví dụ như hiện tại, dường như bé có thể cảm nhận được hồ lô nhỏ đang căng ra, có vẻ như nó rất vui sướng.
Túc Bảo đặt hồ lô linh hồn xuống, nhìn ba mẹ Thượng Thanh Bắc đã đi xa, hỏi: “Ba, phải chăm sóc cho một đứa trẻ to lớn như vậy, chắc là hai bác ấy sẽ mệt lắm phải không aj?”
Mộc Quy Phàm lái xe đi ra ngoài, đồng thời đáp: “Nhân quả tuần hoàn mà thôi.”
Nếu dạy dỗ cẩn thận từ khi còn nhỏ, cũng sẽ không có quả đắng ngày hôm nay.
Có một câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Quá khứ trộm làm biếng, một ngày nào đó hậu quả sẽ ụp lại lên đầu mình thôi.
Tháng năm trôi qua rất nhanh, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi. Hôm nay sau khi ăn cơm, Túc Bảo nằm dài trên chiếc sô pha dưới tầng một, gọi điện thoại cho từng người cậu của mình.
“Alo... Cậu ba, cậu vẫn đang bay trên trời ạ? Ồ, chuẩn bị bay ấy ạ... Vậy Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không?”
Tô Dĩnh Nhạc trải qua mấy tháng kiểm tra hồi phục, cuối cùng đã được trở lại vị trí cơ trưởng một lần nữa, giờ phút này đang mặc đồng phục chuẩn bị cho nhiệm vụ bay tiếp theo.
Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của bé con ở trong điện thoại, anh không nhịn được mỉm cười: “Có về.”
Túc Bảo vui mừng nói: “Dạ được, vậy con sẽ đánh dấu cho cậu! Con với bà ngoại sẽ làm bánh ú, làm mười cái cho cậu nha?”
Tô Dĩnh Nhạc không khỏi bật cười: “Mười cái quá nhiều, hai cái là được.”
Trên thực tế anh hoàn toàn không ăn bánh ú, chỉ là bé con đã nói như thế rồi, vậy thì miễn cưỡng ăn hai cái đi!
Cúp điện thoại, Túc Bảo tick một chữ V vào cuốn sổ nhỏ.
Chỉ thấy trong cuốn sổ nhỏ vẽ tám người que đơn giản, người thứ nhất đến người thứ ba đều được đánh dấu.
Túc Bảo lại gọi điện thoại tiếp.
“Alo, cậu tư ạ... Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không? Túc Bảo gói mười cái cho cậu nha?”
Tô Lạc vừa mới quay xong các cảnh diễn ngày hôm nay, giờ phút anh mặc áo tắm dài, đứng trước gương rồi đeo kính vào, đẩy nhẹ.
“Mười cái sao mà đủ được? Cậu muốn ăn mười một cái.” Anh nhướng mày, cười như không cười.
Áo tắm dài trắng tinh hơi mở ra, để lộ vòm ngực rắn chắc cực kỳ hợp gu của mình.
Túc Bảo lập tức ghi vào trong sổ: “Được ạ, cậu tư muốn ăn mười một cái bánh ú!”
Tô Lạc cười nhẹ nói: “Nhớ kỹ chưa?”
Túc Bảo: “Dạ rồi!”
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Túc Bảo đột nhiên hỏi nói: “Cậu tư, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?”
Tô Lạc ngồi xuống sô pha, vừa cầm ipad lướt tin tức, vừa nói: “Cậu ở khách sạn.”
Túc Bảo nói: “Cậu tư, tối đi ngủ nhớ nằm ở giữa giường nha.”
Tô Lạc: “?”
“Tại sao?” Anh hỏi.
Túc Bảo nói: “Bởi vì sẽ có mấy dì không sạch sẽ ngủ ở bên cạnh đó.”
Khóe miệng Tô Lạc giật giật, nhóc con cho rằng anh là loại người gì chứ?
Tuy anh đã diễn cặp với không ít diễn viên nữ nhưng anh cực kỳ giữ mình trong sạch, không đến mức... đói bụng ăn quàng, tìm 'mấy dì không sạch sẽ' như vậy.
Giọng nói nũng nịu của Túc Bảo truyền đến: “Sư phụ dạy con đó! Sư phụ nói, đi công tác ở khách sạn nhất định phải nằm hết cả giường, không nằm hết được thì cũng không được chừa ra một khu vực quá lớn, không thì nửa đêm sẽ có quỷ bò lên ngủ chung với cậu đó!”
Tô Lạc sửng sốt, bấy giờ mới phản ứng lại “dì không sạch sẽ” mà bé nhắc tới là chỉ nữ quỷ.
Anh không nhịn được cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp phát ra từ đáy họng, có vẻ vô cùng sung sướng.
“Chậc... Bé ngoan nhà chúng ta cũng biết kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu rồi à?” Tô Lạc nói: “Nói hay lắm, nhưng lần sau không được nói nữa.”
Túc Bảo: “Thật mà!”
Nghe nhóc con bắt đầu giãy nảy lên, Tô Lạc lập tức nói: “Được... Cậu tư biết rồi, cảm ơn Túc Bảo.”
Túc Bảo dặn dò mấy câu nhất định phải nhớ, mới cúp điện thoại.
Tô Lạc cảm thấy thú vị, khóe miệng vẫn cứ treo một nụ cười.
“Nhóc con này...”
Nhưng nếu giường quá lớn không thể nằm hết được thì sao?
Ngủ ở giữa, hai bên đều bị trống một khoảng lớn, vậy chẳng phải sẽ có hai nữ quỷ à?
Nếu thế thì cứ ngủ ở một bên là được, ít nhất cũng chỉ có một nữ quỷ mà thôi.
Tô Lạc cũng không để tâm đến chuyện này, chỉ coi như bé nói nhăng nói cuội.
Trong phòng khách sạn, đồng hồ trên vách tường kêu “tích tắc tích tắc”, chỉ tới số mười hai giờ.
Tô Lạc đặt ipad xuống, tùy ý kéo áo ngủ, lên giường nghỉ ngơi.
Bình thường anh cũng quen ngủ ở mép giường, bởi vì tiện lấy điện thoại và tắt đèn ngủ, lúc này cũng không nghĩ nhiều, sau khi vào giấc thì hơi nhích vào giữa một chút nhưng cũng không nhích quá nhiều.
Ngay chính giữa... Làm gì có ai đi ngủ còn ngó xem mình có nằm ở giữa giường không chứ...
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ngáy rất nhỏ nhanh chóng vang lên.
Tô Lạc trở mình, vừa hay quay mặt về bên giường bị bỏ trống.
Trong lúc đang ngủ mơ, anh bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, không biết có thứ gì đang nghịch mặt mình.