Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 199: Sốc thật, bà cụ bị liệt tức giận tới mức đứng lên



Tô Tử Tích chỉ thấy một cơn ớn lạnh đang xộc từ chân lên đầu, da đầu cậu bé cũng tê dại.

Cậu bé trơ mắt nhìn ma nữ bò vào từ ngoài cửa sổ rồi bay về phía mình.

Chân Tô Tử Tích run rẩy, đâu nhớ được dáng vẻ kiêu ngạo của mình hồi nãy nữa.

Cậu bé hoảng sợ gọi: “Túc Bảo… Túc Bảo!”

Ma nữ cười ngoác miệng, giơ ngón tay sơn móng đỏ lên, moi mạnh một miếng thịt của cậu bé…

“Á!”

Đúng lúc này, Tô Tử Tích cảm nhận được mình vừa bị tát rất mạnh.

“Bốp!”

Tô Tử Tích đờ đẫn nhìn về phía trước. Túc Bảo đã trèo lên ghế sofa từ lúc nào, đang giẫm lên người cậu bé, tát bôm bốp vào cả hai bên mặt cậu bé.

“Anh, mau tỉnh lại đi!” Túc Bảo bập bẹ nói: “Vẫn chưa tỉnh à? Em đánh anh nhé!”

Bốp!

Tô Tử Tích: “Em…” Cậu bé vẫn chưa hoàn hồn.

Thấy có gì đó trong miệng, cậu bé vô thức nhổ ra, kết quả lại thấy đó là một chiếc tất…

Túc Bảo lo lắng: “Anh gặp ác mộng à?”

Tô Tử Du gật đầu: “Anh biết rồi, chắc thằng nhóc này lại ngủ khi chơi game.”

Thì ra hồi nãy, không hiểu sao Tô Tử Tích lại ngủ thiếp đi, chỉ một lát sau, cậu bé đã vùng vẫy trên ghế sofa, vừa giãy giụa vừa gọi Túc Bảo, Túc Bảo…

Túc Bảo không sao gọi cậu bé dậy được, tình trạng của Tô Tử Tích cứ tệ dần, suýt cắn phải lưỡi…

Hai người sợ tới mức vội cạy miệng cậu bé ra. Trong tình huống cấp bách, Tô Tử Du tiện tay nhặt chiếc tất trên ghế sofa lên…

Sau khi ngăn cậu bé cắn lưỡi, họ vẫn không gọi Tô Tử Tích dậy được, cậu bé bắt đầu co giật.

Túc Bảo sốt ruột quá, đành đánh cậu bé.

Thấy Túc Bảo định đánh tiếp, Tô Tử Tích tức giận nói: “Sao em lại đánh anh?”

Túc Bảo vui vẻ hỏi: “Anh, anh tỉnh rồi à?”

Tô Tử Du nói: “Không đánh sao được, em không thấy dáng vẻ đáng sợ khi gặp ác mộng của em đâu, trông hệt như bị ma nhập.”

Tô Tử Tích nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cũng không thể đánh vào mặt em chứ!”

Tô Tử Du xùy một tiếng: “Nếu không đánh mặt, chẳng lẽ đánh mông à? Em ăn nói cho tử tế vào.”

Túc Bảo gật đầu: “Em vỗ lên tay anh nhưng anh không tỉnh, cào anh, anh cũng không tỉnh, nên mới phải đánh vào mặt.”

Tô Tử Tích trừng mắt: “Chắc chắn em cũng cố tình trả thù riêng!”

Túc Bảo chớp mắt với vẻ mặt vô tội: “Không hề, không đâu ạ!”

Tô Tử Tích xoa gương mặt sưng vù, khóc không ra nước mắt, chắc chắn con nhóc chết tiệt kia đang trả đũa cậu bé nhân cơ hội này.

Giờ cậu bé mới nhớ tới thứ mà mình vừa ngậm nên cúi đầu xem, phát hiện đó là chiếc tất thối của mình…



Tô Tử Du giải thích ngay: “Em đừng trách anh, lúc ấy đang gấp… Ai bảo em nhét tất trên sofa làm gì…”

Tô Tử Tích tức run người.

Túc Bảo lo lắng nhìn cậu bé: “Anh, anh có sao không? Có cần Túc Bảo bôi thuốc giúp anh không ạ?”

Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Cút ra ngoài! Ai cần em quan tâm? Vờ vịt xong không thấy ghê tởm à?”

“Đừng tưởng anh không biết ý đồ của em, em chỉ biết giả vờ đáng thương thôi, đừng tưởng là giả vờ đáng thương, đáng yêu xong thì cả nhà sẽ phải chiều em nhé?”

“Cút! Chiêu này không có tác dụng với anh đâu, nhìn em thôi là anh đã thấy buồn nôn rồi!”

Túc Bảo: “...”

Bé ngơ ngác vì bị Tô Tử Tích mắng, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Bé… bé chỉ muốn bôi thuốc cho anh thôi… Bé không cố tình mà.

Trong lần đánh cuối cùng, sợi dây đỏ ở cổ tay còn sáng lên nên Túc Bảo cũng thấy mình có lỗi, lẽ ra bé phải gỡ dây đỏ xuống rồi mới đánh vào mặt anh.

“Em xin lỗi…” Mắt Túc Bảo đỏ hoe.

Tô Tử Du tức giận kéo Túc Bảo đi: “Túc Bảo, chúng ta đi thôi, rồi sẽ có lúc nó hối hận!”

Túc Bảo liên tục ngoái lại, nhưng vẫn bị Tô Tử Du kéo đi.

Tâm trạng của Tô Tử Tích rất tệ, giấc mơ này vừa chân thực vừa đột ngột.

Trong mơ, cậu bé đã bị ma nữ xẻo mất một miếng thịt, giờ ngực vẫn đau.

Cậu bé ghét việc Túc Bảo lo cho mình, cậu bé đã quen ở một mình rồi, quen với việc không được ai hỏi han, sự quan tâm đầy thân mật này sẽ khiến cậu bé cảm thấy rất giả tạo và dối trá, như bong bóng dưới ánh mặt trời, chọc cái là vỡ ngay.

Thà không có từ đầu.

Bên ngoài, sau khi hay tin, các thành viên khác của nhà họ Tô cũng chạy đến, rối rít hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?

Túc Bảo đang định nói thì nghe thấy Tô Tử Tích tức giận quát: “Ồn quá!”

Cậu bé sầm mặt, đứng dậy, định đóng sầm cửa lại theo thói quen thì nhận ra ván cửa của mình vẫn đang được dựng cạnh đó!

“Mọi người đi đi, nhìn gì vậy?” Cậu bé quát.

Tô Tử Lâm nhíu mày: “Tô Tử Tích…”

Tô Tử Tích: “À, tại sao con lại nói chuyện với ông bà nội như thế ấy hả? Vậy con nhắc lại nhé, Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu, già thế rồi mà vẫn chưa đi nghỉ ngơi à? Coi chừng tim không chịu nổi, còn bị cháu chọc giận thêm nhé! Hai người có biết tại sao người già ở thôn Trường Thọ lại sống lâu không? Vì họ không chõ mũi vào việc của người khác!”

Mọi người: “...”

Ngứa tay thật!

Mộc Quy Phàm: “Đánh đi, đánh một trận không được thì đánh hai trận.”

Tô Nhạc Phi lấy một cây gậy gỗ từ sau lưng: “Em hiểu rồi!”

Tô Nhất Trần không nói gì, mặt lạnh tanh.

Bà cụ Tô tức giận đến mức run rẩy.

Sao, cháu nổi loạn xong thì cả nhà phải theo ý cháu à?



Thằng nhãi này ghê gớm nhỉ, bà ấy là người già cơ đấy?

Bà cụ Tô vô cùng tức giận, đứng phắt dậy, cầm lấy gậy gỗ trong tay Tô Nhạc Phi.

“Con không dám đánh đúng không? Để mẹ đánh!”

Trong lần bị đánh gần đây nhất, Tô Tử Tích đã phải nhập viện nhưng vẫn xấc láo như thường, do đó sau này, đúng là mọi người không dám đánh nữa.

Tại sao họ không dạy được cậu bé? Suy cho cùng, vẫn là do mọi người sợ thôi, họ sợ nếu dùng cách thức gay gắt quá thì đứa bé này sẽ càng thêm nổi loạn.

Nhưng giờ họ không nhịn được nữa rồi!

Bà cụ Tô cầm gậy gỗ, hùng hổ bước tới trước mặt Tô Tử Tích, đánh rất mạnh vào chân cậu bé.

Tô Tử Tích khiếp sợ nhìn bà mình.

Sốc thật! Bà nội bị liệt bốn, năm năm đã đứng lên vì bị cậu bé chọc tức rồi!

Đám người cũng tròn mắt.

Ngạc nhiên quá! Bà cụ bị cháu trai chọc giận tới mức đứng dậy khỏi xe lăn, tạo ra kỳ tích trong giới y học!

Tô Tử Lâm lắp bắp: “Mẹ… mẹ… mẹ…”

Bà cụ Tô vừa đánh vừa giận dữ nói: “Đừng ngăn cản mẹ! Hôm nay không ai ngăn được mẹ đánh nó đâu, Diêm Vương tới đây cũng đừng hòng!”

Túc Bảo kinh hãi tới mức há hốc miệng, quên luôn cả nỗi ấm ức khi bị Tô Tử Tích quát hồi nãy.

Không ngờ bà ngoại đứng lên rồi!

Còn đánh người nữa!

Tô Tử Du ngơ ngác lẩm bẩm: “Ghê thật…”

Trong phòng, Tô Tử Tích kêu oai oái vì bị đánh.

Sức chiến đấu của bà cụ Tô tăng vọt: “Nổi loạn đúng không? Mình cháu biết nổi loạn à?”

“Bà cũng biết nổi loạn!”

“Hôm nay bà phải đánh cho mông cháu nở hoa, để cháu biết tại sao hoa lại có màu đỏ nhé!”

“Nếu bà vẫn nghe thấy những lời láo lếu đó, bà cứ thấy cháu lần nào là đánh lần đó!”

Tô Tử Tích: “...”

Mắt cậu bé đỏ hoe, không kêu tiếng nào!

Cậu bé không chống cự hay nói gì, chỉ cố chịu cơn đau khi bị đánh bằng gậy gỗ.

Những người khác cũng định nói gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thôi, cứ đánh đi vậy, có khi đánh xong lại đỡ…

Chỉ mình Túc Bảo chạy tới, ôm bà cụ Tô với đôi mắt đỏ hoe: “Bà ngoại, bà đừng đánh nữa ạ…”

Bé nghẹn ngào: “Anh sẽ đau đấy.”

Bà cụ Tô sửng sốt.

Tô Tử Tích quay mặt đi với vẻ bướng bỉnh, có lẽ do nhịn đau lâu quá nên giọng cậu bé cũng hơi khàn: “Cút! Không cần em quan tâm!”