Lâm Phong sắp tức đến hộc máu rồi. Anh ta có phải là đã bị Mục Thấm Tâm lợi dụng rồi không? ? Nhớ lại khoảng thời gian sau khi phá sản, Lâm Phong dường như hiểu ra mọi chuyện. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: "Mục Thấm Tâm, cô đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi đúng không? Nếu đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ không rời đi được, cho nên cô lợi dụng Túc Bảo để thủ tiêu đứa con trong bụng cô đúng không?" Mục Thấm Tâm lúc này vẫn không chịu thừa nhận, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt, dáng vẻ như người bị hại oan ức lắm. "Không, thật sự không phải, không phải như vậy..." Lâm Phong mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là lúc để đôi co với cô ta. Vậy nên hắn giả vờ như hắn cũng bị cô ta lừa đến không biết gì: "Cô, cái người phụ nữ độc địa này... cô đã lừa tôi lâu như vậy, cô khiến tôi hiểu lầm về Túc Bảo hết lần này đến lần khác..." "Túc Bảo! Tất cả là lỗi của ba! Là ba bị kẻ xấu che mắt! Ba đã bị người mà ba tin tưởng nhất lừa dối...." Tô Nhất Trần ngoắc ngoắc ngón tay.
Bác Nhiếp lại lấy ra một vài tài liệu và chiếu chúng lên màn hình. Đầu tiên là giấy chứng tử của Tô Cẩm Ngọc và giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Phong. Tô Cẩm Ngọc qua đời vào đầu tháng 3 mà Lâm Phong đã kết hôn với Mục Thấm Tâm vào cuối tháng 3. Thứ hai là tình cảnh sống còn của Túc Bảo ở bệnh viện, trong đó ghi rõ [ngừng hô hấp đột ngột, sốc tinh thần, gãy xương sườn thứ ba, thứ tư, thứ sáu và thứ bảy của xương sườn trái, gãy xương cánh tay, gãy cánh tay phải, chân trái bẻ cong ra ngoài, trên mô tê cóng không hồi phục, đứt ngón út bàn chân trái...] Sau đó còn có một bức ảnh, là bị người hàng xóm nào đó lén lút chụp, Túc Bảo mặc một bộ đồ ngủ quỳ trên tuyết, bị tuyết chôn vùi chỉ để lộ ra một tấm lưng gầy nhỏ... Lâm Phong trong lòng chợt phát lạnh! Tất cả mọi người không khỏi kinh ngac che miệng lại. Chỉ trong vài chữ ngắn gọn, tất cả đều cho thấy Túc Bảo đã bị đánh đập dã man như thế nào vào thời điểm đó! Mọi người không khỏi tức giận nhìn Lâm Phong, đứa nhỏ bị thương nặng, hấp hối đưa vào bệnh viện cấp cứu, vậy mà hắn còn dám nói: "Ba ngoài ý muốn đánh mạnh một chút"? ! Khi bà Tô nhìn thấy hồ sơ bệnh án, đã suýt ngất lịm vì đau lòng! "Cái này mà được coi ngoài ý muốn hả, nói khó nghe một chút, chính là muốn lấy mạng con bé đấy!" "Trời đổ nhiều tuyết như vậy, lại để cho đứa nhỏ quỳ trong tuyết... Lạnh băng, tím tái... Vừa rồi tôi còn tưởng anh ta đáng thương!" "Đây có còn là người sao, là dã thú mới đúng! Anh ta còn dám mạnh miệng nói mình là ba con bé? !" Tô Nhất Trần cười lạnh: "Tiếp tục." Chú Nhiếp đưa ra một lệnh bắt giữ khác có đóng dấu chính thức, giải thích:
"Một năm trước tập đoàn Lâm thị đã bị phát hiện ra các vụ án buuoo lậu trái phép, làm ba người thiệt mạng. Trong năm nay, bên trên chưa từng từ bỏ cuộc điều tra, hiện tại họ đã xác định và thu được chứng cứ, kẻ tình nghi số một, Lâm Phong, chính thức bị truy nã.” Nói cách khác, Lâm thị hoàn toàn không phải bị phá sản bởi sự trả thù của nhà họ Tô, mà là tự làm Tự chịu. Lâm Phong cũng ngồi sụp xuống đất, biết rằng mọi thứ đã không còn cứu vãn được nữa. “Đã hết! Hết thật rồi!” Mọi người đều sững sờ trước sự thật. Vợ vừa mất, người chồng vội cưới vợ mới. Vợ mới liên tục bạo hành con gái nhỏ nhưng anh ta lại mặc kệ, vợ mới vu oan cho con gái, anh ta lại đánh con đến gần như chỉ còn một hơi thở thoi thóp. Thậm chí, họ còn cố tình tung tin đồn thất thiệt, đổ hết lỗi cho Túc Bảo. Trên đời này sao lại có người cha độc ác như vậy chứ! ? Những người đã có con đồng cảm lên tiếng: "Loại người này không xứng sống trên đời! Đồ rác rưởi!" "Gọi cảnh sát bắt hắn đi!" Khi Lâm Phong nghe thấy có người gọi cảnh sát, anh ta lập tức hoảng sợ, lo lắng đến mức muốn xông lên bắt lấy Túc Bảo làm con tin! Nếu họ dám gọi cảnh sát và bắt hắn, anh ta sẽ giết Túc Bảo! Phải để Túc Bảo chết cùng anh ta, để họ phải hối hận khi làm vậy! Ai biết rằng trước khi Lâm Phong lao đến trước mặt Túc Bảo, Tô Nhất Trần đã nhấc chân, đạp anh ta ra xa một cách tàn nhẫn! Một số vệ sĩ mặc đồ đen lập tức tiến lên, túm lấy cổ áo của Lâm Phong và Mục Thấm Tâm, kéo họ ra ngoài. Mục Thấm Tâm không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ bị oan ức rồi khóc lóc. Còn Lâm Phong thì sao? Anh ta tiếp tục hét lên: "Dù sao Túc Bảo cũng là do tôi nuôi lớn! Không có tôi, nó có thể xuất hiện ở thế giới này sao?" "Cho dù hơn ba năm qua tôi đối xử tệ bạc với nó, cũng không thể phủ nhận sự thật, nó mang dòng máu của tôi, là do tôi sinh ra!" "Nhà họ Tô các người là đồ vô ơn!" Tô Nhất Trần cười khẩy: "Túc Bảo thực sự không phải là con của anh." Lâm Phong sửng sốt: "Anh... anh có ý gì... Tô Nhất Trần cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn Lâm Phong: "Kết quả kiểm tra DNA cho thấy anh không phải là cha ruột của Túc Bảo." Đầu óc Lâm Phong đột nhiên nổ tung, anh ta biết rõ điều này nghĩa là gì, con đường còn lại duy nhất của anh ta đã bị chặn rồi. Anh ta... thật sự không phải cha ruột của Túc Bảo! ? Không thể nào! Hoàn toàn không thể nào! Lâm Phong đã quên rằng trước đây anh ta ước biết bao nhiêu lần rằng mình sẽ không có đứa con như Túc Bảo. – Suy cho cùng thì chỉ cần không động đến lợi ích của anh ta, thì anh ta có thể không cần có đứa con này cũng được, nhưng một khi liên quan đến lợi ích, thì anh ta phải là cha ruột của Túc Bảo! Lâm Phong tuyệt vọng mắng Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo và cả nhà họ Tô. Túc Bảo lẳng lặng đứng ở trong đám người, bé vẫn trầm mặc, tựa hồ mọi chuyện đều không liên quan đến bé. Nhưng người nhà họ Tô lại cảm thấy rằng Túc Bảo chắc chắn đã rất buồn. Một vệ sĩ mặc đồ đen lập tức cởi tất nhét vào miệng Lâm Phong. "Hừ! Cuối cùng cũng yên lặng!" Vệ sĩ đã làm việc cho Tô gia nhiều năm, nên đối với gia chủ ít nhiều cũng có tình cảm. Với sự phẫn nộ của bản thân, vệ sĩ đã đấm vào thẳng mũi Lâm Phong một cái. Lâm Phong gãy sống mũi hai lần, lại gãy lại theo vết cũ... Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có Lâm Phong không cam long miệng luôn chửi rủa nhà họ tô, bên ngoài trang viên có mấy chiếc xe cảnh sát đang chờ anh ta. Ngay khi Lâm Phong bị ném ra ngoài, còng số tám đã nhẹ nhàng đặt vào tay anh ta. Mục Thấm Tâm còn muốn chạy trốn, lại bị bắt đi vì tội danh cố ý tung tin đồn thất thiệt! Buôn lậu, giết hại ba mạng người—điều chờ đợi Lâm Phong là ít nhất là tù chung thân hoặc thậm chí là tử hình! Lâm Phong tuyệt vọng, anh ta không biết mình đã đi sai bước nào. Nếu như ngay từ đầu đối đãi tốt với Tô Cẩm Ngọc, bây giờ chẳng phải đã thành rể quý rồi sao? Hoặc là ngay từ đầu đối với Túc Bảo thật tốt thì hiện tại có thể ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng trách sao được! Anh ta lại không biết Tô Cẩm Ngọc là thiên kim kiều quý của nhà họ Tô! Nếu như anh ta sớm biết, sao có thể để xảy ra chuyện như vậy... Lâm Phong vừa nghĩ tới đây, hai mắt đỏ lên, đưa chân đạp lên ngực Mục Thấm Tâm! "Đều là lỗi của cô, tiện nhân! Tôi giết cô!" Mục Thấm Tâm không kịp phản ứng, đầu đập mạnh vào khung xe, lập tức hét lên... Máu từ đầu cô ta chảy ra, ngã xuống ghế, bị Lâm Phong đạp đến chết tại chỗ... Linh hồn của Mục Thấm Tâm bay ra khỏi cơ thể, rất nhanh cô ta nhận ra rằng mình đã chết, lập tức hét toáng lên! Không, cô ta sao lại chết? Cô ta không thể chết! Cô ta còn trẻ đẹp, vừa rồi cô ta còn đang nghĩ đến việc sau khi ra tù sẽ đổi tên đổi họ, sau đó sẽ đi tìm một tên đại gia ngu ngốc nào đó. Trong nháy mắt bị Lâm Phong đạp chết, thật sự quá không cam lòng! Mục Thấm Tâm hét lên, lao về phía Lâm Phong ... ** Trong trang viên, tất cả mọi người không ngừng thở dài, đều cảm thấy trong không khí có mùi khó chịu! Dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Lâm Phong thật sự quá đê tiện. Tô lão phu nhân ôm lấy Túc Bảo, nghẹn ngào nói: "Túc Bảo, chúng ta trở vào nhà nhé." Họ không còn tâm trạng để tổ chức bữa tiệc sinh nhật này nữa. Mọi người nhìn Túc Bảo đầy thương cảm, tất cả sự thật đều được sáng tỏ. Túc bảo ở giữa sóng gió lại cười ngọt ngào: “Túc Bảo có sao không?” "Không sao, bà ngoại, hiện tại Túc Bảo đã khoẻ rồi!" Cục sữa nhỏ cười một cách ngây thơ đơn thuần, bé là người bị tổn thương nhiều nhất, lại là người đầu tiên đến an ủi người khác... Đứa trẻ này cũng thật lương thiện. Đôi mắt bà cụ Tô đỏ hoe. Túc Bảo ôm con thỏ bông và con vẹt trên tay, còn một tay bé không ngừng vuốt vuốt đầu bà cụ Tô. "Bà ngoại, đừng khóc!" Nước mắt bà cụ Tô cuối cùng cũng không kìm được nữa, ào ào tuôn ra. Tô Dịch Thần và những người khác đẩy bà cụ Tô trở lại phòng, Tô Nhất Trần bế Túc Bảo lên, nhỏ giọng hỏi: "Túc Bảo có buồn không?" Ban đầu, anh cũng không muốn tiết lộ chuyện Lâm Phong không phải là cha ruột của Túc Bảo trong chính ngày sinh nhật của con bé. Nhưng có một số việc nhất định phải nhanh chóng xử lý triệt để, không thể để đem dài lắm mộng được. Điều duy nhất khiến Tô Nhất Trần do dự là phản ứng của Túc Bảo. Túc Bảo lại lắc đầu: “Con không buồn đâu.” "Lại không phải Túc Bảo làm sai mà.” “Ba làm sai, nên người buồn phải là ba." Tô Dịch Thần giật mình, cô bé này... Mặc dù cô bé còn rất nhỏ, nhưng bé dường như biết tất cả mọi thứ ... Tô Dịch Thần trong lòng mềm nhũn, sờ sờ đầu nhỏ của Túc Bảo. Trong tương lai, anh sẽ không bao giờ để bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Còn người để Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vào đây lúc nãy... Tô Dịch Thần ngẩng đầu cười lạnh một tiếng. Lúc này, Vệ Uyển đang lén lút quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ. Nhìn thấy Lâm Phong và Mục Thấm Tâm bị đuổi đi, tất cả những hiểu lầm đã được giải quyết, mọi người nhìn Túc Bảo với vẻ mặt đau long. Dù biết đó là hiểu lầm, nhưng không biết vì sao, Vệ Uyển lại không vui chút nào! Lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Dịch Thần từ xa cười lạnh, trong lòng run lên. Cô ta, cô ta chỉ để Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vào trong, trước đó cô ta không biết sự thật, những người không biết đều vô tội, vì vậy họ cũng không thể trách cô ta ...