Bất kể là món mặn hay món tráng miệng, hương vị đều không thua kém nhà hàng năm sao.
Chỉ là, bà cụ Tô làm bữa sáng lúc bảy tám giờ, nấu đồ ăn nhẹ lúc mười giờ, bữa trưa lúc mười hai giờ trưa, trà chiều và món tráng miệng lúc ba giờ chiều, bữa tối khoảng sáu giờ, sau bữa tối còn có trà hoa quả và cháo bồi bổ sức khỏe…
Trước khi đi ngủ, bà cụ Tô còn hỏi có muốn ăn đồ ăn khuya không?
Bất cứ ai cũng không thể tiêu hóa hết từng ấy đồ ăn!
Lúc mới về nhà họ Tô, Túc Bảo ốm tong teo, bây giờ thì đôi má của bé đã phính sữa, bàn tay cũng múp míp, ôm cô bé vào người giống như ôm cục bột nhỏ mềm mại.
Nếu Mộc Quy Phàm không chạy bộ và tập thể dục hàng ngày, có lẽ tám múi cơ bụng đã gộp lại thành một...
Tô Nhất Trần gọi một cuộc điện thoại: “Khúc Hưởng, mang tài liệu cho dự án mới của công ty tới đây...À đúng rồi, đưa cả Cao Viễn Hàng tới đây…”
Bên kia điện thoại, Khúc Hưởng tắt di động với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta đi về phía văn phòng chủ tịch thì trông thấy một nhóm người đang tụ tập quanh cửa để nhìn lén.
"Mọi người đang nhìn cái gì thế? Mau đi làm việc của mình đi!" Khúc Hưởng nghiêm mặt nói.
Đám nhân viên lập tức giải tán, làm bộ in tài liệu, pha cà phê, bàn bạc chuyện với đồng nghiệp...
Khúc Hưởng vào phòng lay Cao Viễn Hàng, hồi lâu sau anh ta mới mờ mịt mở mắt ra.
“Đi thôi!” Khúc Hưởng nói.
Cao Viễn Hàng lơ mơ đứng dậy, không khỏi đưa tay sờ cổ.
Sao anh ta lại thấy cổ đau mỏi nhỉ, sao ban nãy anh ta lại ngủ thiếp đi thế này??
Môi truyền tới cảm giác đau nhói, Cao Viễn Hàng vô thức đưa tay sờ, bỗng xựt một tiếng.
“Trợ lý Khúc, chúng ta đi đâu vậy?" Cao Viễn Hàng đi theo sau lưng Khúc Hưởng hỏi.
Khúc Hưởng: “Tô tổng kêu chúng ta đưa văn kiện tới nhà anh ấy.”
Cao Viễn Hàng: “A? Ồ, được…”
Sau khi hai người rời đi.
Văn phòng lại ồn ào xôn xao.
“Nhìn thấy không? Môi anh ta bị cắn chảy máu đấy! Trời ơi, kịch liệt cỡ nào chứ…”
“Mẹ ơi, hình như họ đến nhà Tô tổng ấy nhỉ? Họ gặp bố mẹ sớm thế à?"
“Chờ chút, chẳng phải ban nãy Tô tổng dẫn người đàn ông cao lớn đẹp trai kia về rồi ư? Bây giờ trợ lý Khúc và trợ lý mới cũng về nhà Tô tổng….Đây là vở kịch luân lý gia đình gì thế???”
**
Nửa ngày sau.
Khúc Hưởng và Cao Viễn Hàng không biết bất kỳ vở kịch luân lý gia đình nào.
Chỉ biết lúc đi còn khỏe mạnh, lúc về bụng đã căng như muốn nổ tung….
Túc Bảo trông thấy Cao Viễn Hàng thì chợt nhớ tới chiếc giường nước.
Cô bé vội chạy đến phòng Tô Tử Du.
Tô Tử Du đang cầm một chiếc lưới đánh cá có gắn nhiều chiếc chuông nhỏ.
Bên cạnh cậu còn có một bát chu sa, cậu đang dùng chu sa để nhuộm lưới và chuông thành màu đỏ.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh ơi anh đang làm gì thế?”
Tô Tử Du đáp: “Anh đang làm cái lưới bắt quỷ, chính là loại lưới mà đến đêm thả lưới sẽ bắt được bảy tám con quỷ.”
Túc Bảo: “Giống như bắt cá hả anh?”
Tô Tử Du: “Ừm..”
Túc Bảo: “Anh ơi, anh sợ quỷ mà bắt nhiều quỷ như thế để làm gì?”
Tô Tử Du liếc Túc Bảo một cái, nói: “Giúp em bắt quỷ đấy!”
Túc Bảo ồ một tiếng, khẽ vỗ vai Tô Tử Du: “Anh ơi nhìn nè.”
Nói rồi cô bé lắc lư tay----một chiếc la bàn bát quái màu sáng bạc như mặt trăng hiện ra trước mắt Tô Tử Du.
Tô Tử Du sửng sốt.
Túc Bảo thu lại la bàn bát quái, ‘ha’ một tiếng tung ra tấm lưới màu đỏ.
Tô Tử Du: “!!”
Cậu nhìn lưới của Túc Bảo rồi nhìn lưới của chính mình.
Vậy…cậu tốn công vô ích rồi ư?
Túc Bảo thu lưới trói buộc linh hồn về, nói: “Anh ơi, chúng ta đừng nghiên cứu lưới bắt quỷ nữa….Anh biết giường nước không?”
Tô Tử Du lơ mơ: “Giường nước gì cơ?”
Túc Bảo thất vọng nói: “Hóa ra anh cũng không biết!”
Tô Tử Du trừng mắt: “Ai nói thế, anh biết mà, em chờ chút!”
Dứt lời, cậu bật máy tính lên và tra baidu.
Tô Tử Du đọc: “Giường nước, đúng như tên gọi của nó, là một chiếc giường mềm mại có nước bên trong... Nó được tạo ra dựa trên nguyên lý nổi của nước, hoàn toàn phù hợp với đường cong cơ thể... nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Giảm áp lực lên cột sống, cơ, mao mạch và hệ thần kinh đóng vai trò đặc biệt trong việc chăm sóc cột sống..."
Túc Bảo: Nghe tuyệt quá, nhưng cũng đâu có gì ghê gớm, sao người lớn lại không trả lời câu hỏi của bé??
Túc Bảo lập tức giơ tay: "Anh ơi em muốn có giường nước!"
Tô Tử Du gật đầu: "Được."
Cậu không thể làm được lưới bắt quỷ hay la bàn xịn như của Túc Bảo.
Nhưng một cái giường nước lẽ nào lại không làm nổi?
Tô Tử Du mở trang web và kiểm tra tất cả thông tin về giường nước trong ba phút.
Nói làm là làm, Tô Tử Du kêu người làm mang đến một chiếc túi nhựa siêu lớn - loại màng nhựa lớn dùng để bọc nệm và ghế sofa, rất to và dày.
Sau đó cậu trải cái túi nhựa lên giường, kéo ống nước đổ vào...
Cuối cùng, buộc chặt lỗ hở và trải tấm trải ga giường lên trên——
“Xong rồi! Giường nước em cần đây!” Tô Tử Du kiêu ngạo nói. Sau đó, cậu bồi thêm một câu: "Không thể đựng nước quá đầy, nếu không túi nước sẽ nở ra như bong bóng, không ai có thể nằm lên đâu."
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Anh ơi anh thật lợi hại, anh hiểu nhiều thứ thật đó!”
Nghe lời khen, ‘cái đuôi’ của Tô Tử Du cũng cong vút lên, cậu nói: “Đương nhiên!”
Hai đứa trẻ hào hứng đá giày, leo lên giường lăn lộn.