Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 270: Ai là người phóng hỏa



Mọi người vừa buồn cười vừa thấy thương Túc Bảo, không ai có thể tưởng tượng được cô bé con lại nghĩ mấy nhân vật quần chúng kia phải đóng cảnh chết thật.

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, buồn cười nói: “Không, họ không chết đâu! Đều là giả thôi, con xem kìa, chẳng phải giờ mấy diễn viên quần chúng kia đều đang đi về phía chúng ta đó ư Ai cũng lành lặn khỏe mạnh hết nha!”

Các diễn viên quần chúng đi tới.

Bà cụ Tô an ủi: “Dùng tay không xé quỷ chỉ là đóng giả thôi, đó là một bộ quần áo. Màn đọ súng cũng là giả, mọi người đều không sao hết.”

Chẳng ngờ mắt Túc Bảo vẫn ngấn lệ: “Nhưng chị Thất Thất bị bỏng thật kìa ngoại!”

Chuyện này chắc chắn cô bé không nhìn nhầm nha!

Nếu không nhờ cô bé bói quẻ biết trước chị Thất Thất bị thương thì chị ấy đã bị lửa làm bỏng rồi.

Cô bé tính ngang tính dọc, chắc chắn chị Thất Thất sẽ gặp sự cố nên bé đã can thiệp trước, nhờ vậy chị Thất Thất mới bình yên vô sự.

Lúc này không ai nhìn thấy, quỷ xui xẻo đang bay tới với gương mặt nhuốm vẻ đen đủi, nó lẩm bẩm: "Lần sau, hãy cho ta một chút thời gian để kịp phản ứng trước khi ném ta ra ngoài nhé!"

“Ghê thật, ngọn lửa lớn như vậy, quỷ sợ lửa nhất đó nha….Nếu ta không phải ác quỷ thì đã….”

Túc Bảo hỏi: “Chị Thất Thất thực sự đã bị bỏng đến người rồi phải không?”

Quỷ xui xẻo gật đầu: “Hồi nãy xém chút nữa đã bị bỏng rồi….May sao ta đã đá cô ấy văng ra trước khi ngọn lửa bén tới…”

Túc Bảo nhìn đạo diễn: "Chú đạo diễn, nhìn xem, là thật mà!"

Đạo diễn ngẩn người, nhìn về phía Cố Thất Thất.

Vừa hay lúc này Cố Thất Thất bước ra khỏi trường quay, cả gương mặt cô ấy đen kịt, tay cô ấy đang che nửa mặt như thể bị thương.

Đạo diễn lo lắng và hoảng sợ, nữ chính mà xảy ra chuyện gì thì rắc rối lớn rồi!!

Ông ấy vội vàng chạy tới hỏi: "Thất Thất, em không sao chứ?"

Chu Vũ cũng đứng lên, làm bộ lo lắng hỏi: “Ôi….chị Thất Thất bị thương rồi! Trời ơi, chị Thất Thất bị bỏng rồi!”

Mọi người luống cuống vây quanh Cố Thất Thất, phát hiện ra mặt cô ấy thật sự bị khói hun đen, không phải do trang điểm.

Tất cả mọi người đều tròn mắt ngỡ ngàng.

Sai sót này quá nghiêm trọng!

Chu Vũ bày ra bộ dạng lo lắng: “Chị Thất Thất, không sao chứ? Mặt sẽ không bị biến dạng chứ? Trời ơi, nghiêm trọng quá!"

Cô ta nhìn đăm đăm vào mặt Cố Thất Thất, lòng cảm thấy không hả hê chút nào.

Chuyện gì thế này, chẳng ngờ Cố Thất Thất lại không bị bỏng đến mức hủy dung??

Hồi nãy ngọn lửa kia lan đến chỗ Cố Thất Thất đứng rồi mà nhỉ!!

Nhìn nửa gương mặt bị che của Cố Thất Thất, lòng Chu Vũ lại nhen nhóm một tia hi vọng: Chưa biết chừng mặt Cố Thất Thất đã bị biến dạng, nhưng sợ có người trông thấy nên mới dùng tay bưng mặt thế kia!!

Dù sao nếu bị hủy dung thì….chậc, bộ phim này nhất định phải đổi nữ chính rồi!

Chắc chắn Cố Thất Thất sợ bị người khác trông thấy gương mặt biến dạng nên dù bị thương cũng không dám nói ra đây mà!!



Đạo diễn đang hỏi Cố Thất Thất: "Chuyện gì vậy? Em bị thương à? Em bị thương ở đâu?"

Cố Thất Thất vẫn che mặt không chịu buông ra, chỉ nói: "Không sao đâu, đạo diễn, em không sao hết, đừng lo lắng."

“Em chỉ bị khói hun chút thôi, vẫn tiếp tục diễn được, đợi lát nữa nghỉ ngơi chút là ổn mà…”

Chu Vũ nhạy bén nắm bắt sơ hở trong câu nói của Cố Thất Thất, vẫn có thể diễn tiếp….

Đang yên đang lành, sao Cố Thất Thất phải nói ‘vẫn có thể diễn tiếp’, chắc chắn cô ấy bị hủy dung rồi!

Chu Vũ vờ như vô cùng lo lắng và bất an: “Chị Thất Thất, chắc chắn chị không ổn chút nào đúng không, mau bỏ tay ra cho mọi người xem thử có nghiêm trọng hay không?”

“Vừa nãy em thấy ngọn lửa bén tới mặt chị rồi, chị không cần phải khoe sức đâu!!”

Nghĩ tới chuyện Cố Thất Thất bị hủy dung và không thể diễn tiếp bộ phim này, Chu Vũ nóng ruột muốn chết, hận không thể cho tất cả mọi người trong đoàn phim trông thấy gương mặt bị hủy hoại của Cố Thất Thất.

Cô ta nóng lòng quá nên không nhịn được mà duỗi tay ra túm lấy bàn tay đang che mặt của Cố Thất Thất, nói: “Chị Thất Thất, để xem xem thử, chị đừng lo, nếu như bị bỏng không nặng thì nhanh chóng điều trị là sẽ ổn thôi….”

Mọi người chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Chu Vũ lại chắc chắn Cố Thất Thất sẽ bị bỏng như vậy?

Không phải người ta đã nói chỉ bị khói hun chút thôi ư?

Lúc này, Cố Thất Thất buông tay ra, lộ ra một nửa gương mặt.

Hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ hơi đen do khói hun.

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào Chu Vũ, nói: “Tôi chỉ bị khói hun vào mắt thôi. Mọi người đều quan tâm hỏi han xem tôi có sao không, nhưng riêng cô có vẻ rất chắc chắn rằng mặt tôi đã bị bỏng ấy nhỉ?”

Vẻ mặt Chu Vũ cứng đờ, lòng cô ta dâng lên sự oán hận.

Không ngờ Cố Thất Thất lại bẫy cô ta??

Cô ta cắn môi, trưng ra bản mặt ngơ ngác, nói: “Chị Thất Thất, chị nói gì thế? Em thấy lửa bén đến gần chỗ chị nên lo chị bị thương mà!”

Cố Thất Thất cười mỉa: “Thế à? Quan tâm tôi như thế mà sao ban nãy lửa bén đến chỗ tôi lại không thấy cô đứng lên kêu dừng quay nhỉ? Còn nữa, hồi nãy đâu ai nghĩ tới chuyện tôi bị bỏng, sao cô lại như biết trước thế hả?”

Chu Vũ lùi lại một bước: “Em…em không nhìn thấy, chỉ là…”

Không đợi cô ta nói hết, Cố Thất Thất lại nói tiếp: “Trước đó cô vừa nói ‘em thấy lửa bén đến gần chỗ chị nên lo chị bị thương mà’, bây giờ cô lại nói cô không nhìn thấy ư??”

Chu Vũ mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì.

Mắt cô ta đỏ hoe, cô ta nghẹn ngào nói: “Chị Thất Thất, chị có ý gì thế? Ý chị là do em làm à? Em luôn ngồi ở đây, không phải do em mà….Chị Thất Thất, chị đổ oan cho em rồi….”

Chu Vũ bày ra bộ dạng tủi thân vì bị đổ oan, làm như thể Cố Thất Thất cố tình chĩa mũi dùi vào cô ta không bằng.

Cố Thất Thất cười giễu, không hùng hổ chất vấn nữa mà nói bâng quơ một câu: “Có phải cô làm hay không thì tự cô biết thôi!”

Cố Thất Thất và Chu Vũ tranh giành đấu đá trong sáng ngoài tối không chỉ lần một lần hai, ai cũng biết hai cô gái này không ưa nhau.

Có người nghi ngờ Chu Vũ hãm hại, nhưng lại có người nghi ngờ Cố Thất Thất chĩa mũi nhọn về phía Chu Vũ.

Chu Vũ nhìn Tô Lạc, ánh mắt hiện rõ sự cầu cứu: “Thầy Tô….”

Tô Lạc vẫn chưa hoàn hồn từ lúc nhìn thấy quỷ thật, nghe Chu Vũ gọi, anh chỉ liếc một cái rồi thờ ơ nói: “Tôi tin Thất Thất!”



Chu Vũ lập tức bật khóc.

Ngoài mặt cô ta làm bộ đáng thương, trong lòng lại oán hận đến độ ruột gan xoắn lại. Không ngờ Tô Lạc lại tin tưởng Thất Thất khi không hề có bằng chứng!

Đạo diễn căng cả đầu, nói: “Đừng khóc, trường quay và cả khu vực hậu trường đều có rất nhiều máy quay, kiểm tra một chút là được!”

Hình như Chu Vũ không sợ kiểm tra máy quay, chỉ hoàn toàn im lặng.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra. Khu vực trong trường quay không ai quay được điều gì bất thường. Khu vực nghỉ ngơi của các diễn viên, fan của Chu Vũ đã quay lại hình ảnh của cô ta, nhưng cô ta luôn ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy quay, nói: “Người này là cô thật hả?”

Hình ảnh mà fans của Chu Vũ quay lại khá mờ ảo, Chu Vũ đang quay lưng về phía ống kính, tay cầm ô, lẻ loi ngồi trong một góc cách xa đám đông.

Ngoài bộ quần áo giống hệt cô ta đang mặc bây giờ thì không thể chắc chắn điều gì khác.

Chu Vũ cắn môi, nói nhỏ: “Chị Thất Thất, em biết chị luôn không ưa em, nhưng chứng cứ sờ sờ ra đó….Sao chị vẫn không tin vậy?”

Cố Thất Thất không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ khi cô cầm ô đứng trong góc vào một ngày nhiều mây mà thôi.”

Cố Thất Thất biết rõ, lần này cô ấy khó lòng lật lại chuyện này. Nếu Chu Vũ dám giở trò thì chắc chắn cô ta đã chuẩn bị đâu ra đấy, đến ‘chứng cứ vắng mặt tại hiện trường’ cô ta cũng quay lại rồi.

Điều may mắn duy nhất là cô ấy vẫn lành lặn nguyên vẹn, nhưng cô ấy đã ghi sổ món thù này.

Xưa nay, cô ấy không phải người nhịn được cái nào hay cái ấy.

Thấy Chu Vũ vẫn khóc lóc vô cùng đáng thương, Cố Thất Thất không muốn tiếp tục chơi trò trà xanh với cô ta nữa, cô ấy vừa toan lên tiếng thì…

Giọng nói của Túc Bảo vang lên: “Mọi người đang tìm kiếm người phóng hỏa ạ? Túc Bảo biết đó!”

Mọi người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Túc Bảo đang nắm tay một diễn viên.

Diễn viên này mặc bộ đồ màu xám, tóc bù xù, che gần hết khuôn mặt.

Hai tay ‘cô ấy’ buông thõng, ‘cô ấy’ đứng im lìm một chỗ, mọi người chỉ cảm thấy có gì đó sai sai.

Túc Bảo nói: “Dì này nói đã trông thấy cái dì bị mắc dép lê trong cổ họng phóng hỏa!”

Chu Vũ chau mày, con nhóc này lôi người phụ nữ kia từ xó xỉnh nào ra không biết, vừa mở miệng đã vu oan cho cô ta??

Hồi nãy cô ta không hề gặp người phụ nữ đứng cạnh Túc Bảo, sao người đó có thể trông thấy cô ta?

Chu Vũ cảm thấy vô cùng bất bình, Túc Bảo là một đứa trẻ thì biết cái gì? Thế mà Túc Bảo lại lôi một người phụ nữ tới nhận mặt cô ta rồi đổ cho cô ta phóng hỏa, chắc chắn người lớn đứng sau dạy Túc Bảo làm vậy rồi.

Là bà cụ Tô ư?

Hay là Tô Lạc?

Lẽ nào hai người đó đã chấm Cố Thất Thất làm dâu rồi?

Chu Vũ vừa ghen tỵ vừa thấy bất bình!

Cô ta mở miệng, vờ buồn bã nói: “Bỏ đi….Thầy Tô muốn giúp chị Thất Thất đúng không? Cũng đúng, tôi có là cái gì đâu…Mọi người nói là tôi thì cứ coi như tôi làm đi, tôi còn có thể làm gì khác đâu…”

Cô ta nói giọng ai oán, trưng ra bản mặt ngậm đắng nuốt cay, ấm ức không chịu được!