Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 302



Chương 302

Nhà họ Mộc hân hoan trang trí tiệc mừng thọ, các loại đèn lồ ng đỏ thẫm đều được treo khắp mọi nơi, chữ thọ được cắt bằng giấy đỏ thẫm cũng được dán lên, tất cả thiệp mời đều được mạ vàng.

Ông cụ Mộc có sở thích sưu tầm đồ cổ, bình thường rất trân quý, ra ngoài cũng phải khóa kỹ nhưng nay lại chuyển hết ra ngoài trang trí!

Ông cụ vừa vui mừng lại vừa kích động nói: “Tới thủ đô năm năm nay, cuối cùng nhà họ Mộc chúng ta có thể một bước bay lên cành cao rồi!”

Chiến thần Long Quốc, vị tướng chỉ huy tối cao trong quân đội, nếu ở thời cổ đại thì đó là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nương nhờ đấy. Người mà ai cũng không mời được lại là con cháu của nhà họ Mộc bọn họ!

Đây là khái niệm gì nhỉ?

Sau này, bọn họ chính là gia tộc lớn đứng đầu!

Nhà họ Mộc phân phát thiệp mời khắp nơi, tất cả thế gia lớn nhỏ, danh gia vọng tộc, ai mời được thì đều mời tất.

Quản gia nhà họ Mộc gặp ai cũng nói thủ trưởng chỉ huy đứng đầu quân đội, chiến thần đứng đầu Long Quốc chính là cháu trai của ông cụ Mộc nhà bọn họ!

Tin tức vừa nổ ra, trong lòng mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hết người này đến người khác lũ lượt kéo nhau tới chúc mừng trước.

Mũi của ông cụ nhà họ Mộc sắp vểnh lên tận trời rồi, phải nói là vô cùng kiêu ngạo.

Ngày trước bọn họ phải nhờ vả người ta dùng các mối quan hệ, nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy mình khác rồi, bọn họ chính là quan hệ, người khác không với tới nổi!

Lúc ông cụ Tô nhận được thiệp mời của nhà họ Mộc thì đang ngồi đọc sách trong vườn hoa, Túc Bảo đang nằm bò trên hòn đá ở bên cạnh vẽ tranh.

Thấy có khách tới, bé lễ phép chào hỏi theo bản năng: “Con chào bác ạ.”

Sau đó lại nhận ra đó là bác quản gia không thèm nể nang cậu cả mấy hôm trước, thế là bé quay ngoắt mặt đi, chạy sang bên cạnh.

Quản gia nhà họ Mộc nhìn Túc Bảo một cái, trong đáy mắt loé lên sự khinh thường.

Đúng là vô lễ, hai ngày trước đứa trẻ này còn muốn tới cửa nhận người thân nữa chứ! Cũng may là không nhận.

Thương nhân đâu thể sánh bằng quân nhân, nếu là người của nhà họ Tư thì bọn họ còn có thể xem xét một phen.

“Ông cụ Tô, lần này là đại thọ của bà chủ nhà chúng tôi, người có tiếng nói ở thủ đô đều được mời tham dự, tôi cũng qua đây đưa thiệp mời cho ông.” Quản gia nhà họ Mộc nói.

Ông cụ Tô lạnh lùng nhìn anh ta.

“Để ở đó đi, nếu không có việc gì nữa thì tôi không tiễn.” Ông ấy không thèm nể mặt nói.

Quản gia của nhà họ Mộc lập tức sa sầm mặt mày.

Tuy nhà họ Mộc là nhà giàu mới nổi mới tới thủ đô nhưng cũng có tiếng ngang ngửa với mấy dòng tộc lớn khác đấy, nhà họ Tô có gì đâu mà kiêu ngạo chứ?

Quản gia của nhà họ Tô tức giận nói: “Ông cụ Tô, ông có biết chiến thần nhà họ Mộc mới quay trở về thủ đô gần đây có quyền có thế, ngay cả lãnh đạo lớn cũng phải nể mặt không?”

“Đó là cháu trai của bà cụ Mộc nhà chúng tôi đấy!”